Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 210



Chương 210:

 

Nhan Từ Khuynh bỗng nhiên nói lời tâm tình khiến cô á khẩu không biết nên trả lời làm sao.

 

Anh còn nói: “Dù sao em cũng muốn về nhà họ.

 

Lê, còn tôi tối nay sẽ trở về nhà của chúng ta thăm hai lão già là được rồi”

 

“Anh đừng có nói nhằm, bọn họ không có già.”

 

“Thật đúng là một người vợ tốt mà” Anh khẽ hôn lên môi cô.

 

Hai tay cũng không tự giác được bắt đầu hành động, bàn tay luồn vào áo thăm dò bên trong.

 

Cô ngăn lại động tác càn rỡ của anh: “Hôm nay không được.”

 

Ánh mắt anh hờn dỗi như một con chó săn nhỏ.

 

không được ăn no, cô nhìn anh cười tủm tỉm: “Nhanh nhanh về nhà đi, với lại trong nhà không có cái kia.”

 

Anh còn cố ý giả vờ như cái gì cũng không biết, con người trừng lớn, vẻ it mờ mịt: “Cái kia là thứ gì?”

 

Cô đấm anh một cái nhẹ, đỏ mặt nói ra ba chứ: “Thuốc tránh thai.”

 

Nhan Từ Khuynh lái xe chở-Dương Họa Y về đến nhà họ Lâm. Anh xuống xe chỉnh lại quần áo cho cô, sau đó lại đòi hôn một cái rồi mới chịu rời di.

 

Người giúp việc trông thấy một cảnh tượng như.

 

vậy, trong lòng không khởi cảm thấy khiếp Sợ: Lễ Nhã Tuyết  tung tăng chạy tới kéo tay Dương Họa Y, phảng phất cứ như người hô to gọi nhỏ ngày hôm đó không phải là mình vậy: “Chị này, là em bảo mẹ gọi chị về nhà đó. Hôm đó là em không đúng, sợ chị còn giận em.”

 

“Chị làm sao giận em được.” Cô đã sớm quen với tính cách của em gái mình rồi, sẽ không thật sự để trong lòng.

 

“Chị không tức cùng với chị.”

 

là tốt rồi. Chị này, em muốn ở Cô cảm thấy hơi bất ngờ: “Làm sao mà bỗng nhiên em lại có cái suy nghĩ này vậy?”

 

Dương Nhã Tuyết  nói: “Gần đây tính khí của cha không được tốt cho lắm. Ông ấy thường xuyên cáu giận với em, em ở nhà thấy không được thoải mái.”

 

Cô suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn từ chối: “Nhưng.

 

mà Nhã Tuyết , chỗ chị bên kia có thể sẽ không được tiện cho lắm đâu.”

 

Cô nhìn thấy rố được, lúc cô em gái mình nhìn Nhan Từ Khuynh, trong ánh mắt còn có những cảm xúc khác thường. Sự sùng bái của em gái mình đối với Nhan Từ Khuynh cũng vượt ra khỏi tình cảm dành cho anh rể rồi thì phải.

 

Cô không có ý định để cho xảy ra bất cứ chuyện bất ngờ, khiến cho tất cả mọi người cùng cảm thấy khó chị.

 

Quan trọng nhất chính là, tính cách của Nhan Từ Khuynh cũng không dễ sống chung như vậy. Em gái mình lại là một cô nàng từ nhỏ đã được nuông chiều tới mức thành hư rồi. Nếu để hai người sống chung với nhau ở một nhà, khẳng định sẽ không dễ dàng hòa thuận được.

 

“Chị cùng với anh rể ở trang viên Lệ Thủy lớn như vậy, làm sao lại nói là không tiện được?” Dương Nhã Tuyết  bĩu môi mà nói: “Chắc chắn chị vẫn còn khúc mắc, chưa tha thứ cho em đúng không?”

 

“Không đâu mà.”