Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 27: Chương 27





- Nói đi! Ai lại có thể sai khiến được cô chứ? - Nhan Từ Khuynh càng lúc càng mất kiên nhẫn.

- Là...!là Dương Họa Y! - Chợt một ý nghĩ nảy lên trong đầu Liễu Nhi.

- Cô lừa trẻ con à? Đừng vượt quá giới hạn của tôi nếu không, không chỉ mình cô mà cả Liễu gia sẽ phải nộp mạng đền tội với Họa Y! Cô ấy chưa bao giờ và sẽ không bao giờ làm điều như vậy! - Nhan Từ Khuynh quát lớn.

- Nhưng...!hôm kia...!cô ta có đến gặp em...!Cô ta bảo là...!cô ta không muốn ở với anh...!với lại cô ta bảo...!làm như vậy có thể...!ở cạnh anh mãi...!nên...!- Liễu Nhi run rẩy.

Bảo cô không muốn ở cùng anh thì anh tin được.

Nhưng cho dù có hận anh hay bất cứ ai cô sẽ chẳng bao giờ tính kế hãm hại cả.

Nếu nói cô nhiều mưu nhiều kế như vậy thì chưa chắc bây giờ anh còn ở đây làm chuyện này.

- Người đâu! Mau đem cô ta ra ngoài cho tôi! Tốt nhất đừng để cô ta xuất hiện ở thành phố này nữa!
- A Khuynh...!Em xin anh...!Đừng làm vậy với em mà...!Em sẽ không bao giờ làm vậy nữa đâu...!Không phải anh rất yêu em cơ mà...!- Liễu Nhi khóc lóc van vin.


- Đã là quá khứ rồi! - Nhan Từ Khuynh lạnh lùng nói - Cho dù cô có làm chuyện đó hay không thì tôi cũng hết yêu cô từ lâu rồi.

Với lại, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu loại người thủ đoạn như cô!
Mặc cho Liễu Nhi có van xin cỡ nào thì đám thuộc hạ của anh cũng lôi cô ta ném ra ngoài xủ lí sạch sẽ.

Còn Nhan Từ Khuynh vẫn ngồi im lặng hồi lâu ở giường.

Anh cảm thấy bản thân mình có lỗi khi làm chuyện đó sau lưng cô.

Anh cũng rất lo không biết bây giờ cô đang ở đâu, làm gì, bệnh có tái phát nữa không, sức khỏe có ổn định giữa trời lạnh như này không, có ăn uống đầy đủ không...!
Thật ra cũng không cần lo vì Dương Họa Y vẫn còn sức khỏe để đôi co với ba ông chú cho đi thăm ông bà nội ở trong một ngôi chùa ở thành phố kế bên.

- Cháu xin các chú mà! Các chú cho cháu đi đi! Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! - Dương Họa Y nài nỉ nhiều đến mức sắp phát khóc đến nơi rồi.

- Bọn chú nói rồi! Sức khỏe cháu chưa tốt! Từ đây sang thành phố đó đã xa rồi, chỗ ông bà nội cháu còn ở trên núi, cháu trụ thế nào được? - Dương Thiên Vũ nhíu mày.

- Cho cháu đi đi mà! Cháu vẫn khỏe mà! Cho cháu đi thăm ông bà đi! 6 năm nay cháu đã không về thăm ông bà rồi! Ông bà còn chưa biết bố mẹ cháu...!
- Không được! Đợi bao giờ cháu khỏe hẳn thì đi! Lúc đó cũng chưa muộn! Với lại không phải cháu sợ bị phát hiện sao? Ra ngoài bây giờ không an toàn! - Dương Thiên Hạo khoanh tay trước ngực nói.

- Nhưng mà...!
- Không nhưng nhị gì hết! Ngoan! Trước giờ cái gì bọn chú cũng chiều cháu hết nhưng lần này thì không thể! Tất cả là chỉ lo cho sức khỏe của cháu thôi! - Dương Thiên Lâm xoa đầu cô.

Dương Họa Y không nói gì nữa nhưng hai dòng nước mắt từ từ lăn trên má cô.

- Đừng khóc mà bé con! Thực sự bọn chú không thể cho cháu đi được...!
- Giờ Tiểu Y nín là chú sẽ đưa cháu ra ngoài chơi một lúc được không?
- Dương Thiên Lâm! - Hai người kia quát lớn.


- Hai anh im nào! Dù gì con bé ở trong nhà mãi cũng chán.

Nên cho con bé ra ngoài chút cho thoải mái chứ! Với lại em cũng có cách ngụy trang cho con bé mà!
- Chú ấy nói đúng...!Hai chú cho cháu ra ngoài chơi chút thôi nhé!
- Thôi cũng được! Bây giờ chúng ta đi!...!
Sau khi thay đồ xong, Dương Thiên Lâm lấy chiếc mũ lưỡi trai với chiếc khẩu trang màu trắng ra đội lên cho cô.

- Giờ thì không ai nhận ra rồi nhé! Với lại con bé mặc kín như thế này sẽ không bao giờ bị phát hiện!
- Công nhận minh tinh của chúng ta giỏi nhỉ?
- Anh có biết ngày nào em cũng phải cải trang như vậy để mua đồ ăn về nấu cho các anh ăn không? Đeo cái thứ khẩu trang này thật khó chịu! À...!Tiểu Y, nếu cháu thấy khó chịu thì bảo chú nhé! Chú sẽ có cách khác giúp cháu!
- Dạ vâng ạ!
- Giờ thì tới chỗ trung tâm giải trí nhỉ?
- Được đấy! Chúng ta đi thôi...!
Sau khi đuổi Liễu Nhi đi, Nhan Từ Khuynh lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm Dương Họa Y.

Còn không thấy cô anh còn lo lắng gấp bội.

Anh rất sợ cô gặp chuyện gì gây tổn thương đến bản thân, thậm chí còn sợ cô có thể đi tự tử nữa.

"Alo?"

- Tôi nhờ cậu một việc được không?
"Việc gì thế? Liên quan đến vợ cậu với Liễu Nhi nữa thì tôi chịu nhé!"
- Không...!Chỉ là muốn nhờ cậu cho người đi tìm Họa Y giúp tôi...!Cô ấy đã mất tích mấy ngày nay rồi...!
"Sao cơ? Không phải trước giờ cậu luôn tìm thấy cô ấy rất nhanh sao? Sao bây giờ lại..."
- Tại Liễu Nhi hết...!Nếu cô ta không làm ra chuyện...!Thôi, cho người đi tìm giúp tôi đi!
"Được thôi! Bây giờ tôi đi làm ngay!"
Cúp máy xong, Nhan Từ Khuynh thở dài.

Một giọt nước mắt lăn xuống gương mặt lạnh lùng kia.

Đây là lần thứ hai anh khóc vì cô.

Cũng có thể cô đang ở đâu đó trong thành phố thôi nhưng trong lòng anh vẫn dấy lên một nỗi sợ.

Chưa bao giờ anh sợ cô bị tổn thương như thế, chưa bao giờ anh sợ phải rời xa cô như thế, chưa bao giờ anh sợ mất cô đến như vậy....