Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 297



Chương 297:

 

“Có gọi chồng không?”

 

“Nhan Từ Khuynh, anh còn biết xấu hổ hay không?”

 

Khuôn mặt Dương Họa Y đỏ đến nỗi sắp chảy ra nước, cô thẹn quá hóa giận, giật mạnh tay về.

 

Không ngờ móng tay cô lại cào vào phía dưới của anh.

 

“Người phụ nữ nhãn tâm này, làm em trai của chồng bị thương rồi thì sau này ai làm em sướng?”

 

Dương Họa Y ngoại trừ rút tay ra bên ngoài thì cũng không còn chút sức lực nào để phản bác, căn răng nói: “Cùng lắm thì em tái hôn là được”

 

“Em còn muốn tái hôn? Xem ra là tại anh chưa đủ cố gắng, để em còn tâm tư nghĩ đến những chuyện này có phải không?”

 

Cô nằm ngửa trên giường không còn chút sức lực phản bác nào, nửa người trên dán chặt vào ga giường, nửa người dưới lại chỉ có thể dựa vào anh để chống đỡ.

 

Một phen vật lộn trên giường.

 

Lúc kết thúc Dương Họa Y chợt tỉnh táo lại: “Ra bên ngoài, đừng ở bên trong”

 

Trước đây cô bị cái gọi là dịu dàng làm choáng váng đầu óc, cảm thấy có thể sinh con thật ra cũng không tệ, có lẽ cuộc hôn nhân này có thể sẽ vững chắc hơn.

 

Nhưng chuyện Hoàng Ánh sai người đổi vitamin của cô thành thuốc tránh thai lại làm cho cô thấy rõ.

 

Là quyết định của cô quá qua loa, hôn nhân không phải chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Nhà họ Dường lòng tham quá nặng, mà hiện tại nhà họ Nhan cũng không đồng ý chấp nhận cô con dâu này.

 

Lúc này muốn có con là lựa chọn rất không sáng suốt.

 

Đương nhiên Nhan Từ Khuynh không vui rồi, anh còn muốn nhanh chóng có đứa bé đây. Anh vẫn rất chờ mong đứa con của anh và Dương Họa Y.

 

Dương Họa Y không có cách nào khác, hai tay quấn lên người anh nũng nịu gọi: “Chồng à, xin anh…”

 

Xương cụt Nhan Từ Khuynh tê dại, nhưng khó khăn lắm cô mới gọi một tiếng chồng, nên anh đành phải từ bỏ ý nghĩ trong lòng.

 

Cảm giác được da thịt nóng như thiêu đốt, Dương Họa Y mở to hai mắt nhìn: “Sao anh lại…”

 

“Đương nhiên đều là tại em” Anh hôn cô một nụ hôn thật sâu, ngọn lửa đã tắt giờ lại bùng cháy hừng hực.

 

Dương Họa Y quay đầu sang né tránh nụ hôn của anh, vừa thở dốc vừa nói: “Đeo bao vào”

 

“Cô vợ trẻ, người vợ tốt của anh, chuyện thuốc tránh thai là anh sai, là anh không tin em, em muốn phạt anh thế nào cũng được nhưng đối xử với anh như vậy được không?”

 

Dương Họa Y dừng một chút, thấy anh hiểu lầm thì chậm rãi giải thích: “Hiện tại mẹ không muốn để cho chúng ta có con”

 

Nụ cười trên mặt Nhan Từ Khuynh phai nhạt đi một chút, nhưng anh vấn ra vẻ thoải mái cọ xát vào mặt cô: “Sinh con cũng được, chờ đến khi con ra đời, mẹ cũng sẽ không nói được gì.”

 

“Không được, nếu như bây giờ có con thì nút thắt trong lòng mẹ sẽ càng lớn hơn, mẹ sẽ nghĩ là chúng ta không tôn trọng mẹ, đang ép mẹ” Dương Họa Y nghĩ thông suốt: “Chờ đến khi khúc mắc trong lòng mẹ được hóa giải, chúng ta sẽ có con.

 

Huống chỉ cô biết là đối với người ngoài Nhan Từ Khuynh lạnh lùng vô tình, nhưng anh là một người con hiếu thảo.