Vợ Ơi, Mình Hẹn Hò Đi!

Chương 49: Kiều Vi trở về



Hiện tại cô và anh đang ngồi trên để về Kiều gia. Cô vẫn còn cảm thấy hơi lo lắng. Anh rất tinh ý liền dịu dàng ôm cô như truyền thêm sức mạnh cho cô vậy.

- Đừng lo lắng! Có anh ở bên em !

Anh giọng nói dịu dàng an ủi cô. Cô lấy lại bình tĩnh cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn rồi. Cô cũng ôm lấy anh như thay cho lời cảm ơn.

NHÀ KIỀU GIA

Trong căn phòng khách rộng lớn, không khí căng thẳng bao trùm. Mọi người đều im lặng, chờ đợi từng giây từng phút. Ba cô ngồi trên ghế, đôi lông mày nhíu chặt thể hiện sự khó chịu đang dâng trào trong lòng.

- Lệ Lan, Khi nào con nhỏ đó mới về đây ?

Ông hỏi mẹ kế, giọng không giấu nổi sự bực bội.

Bà Lệ Lan, mẹ kế của cô, cúi đầu kính cẩn, cố gắng giữ bình tĩnh khi trả lời.

- Tôi đã gọi cho nó bảo về gấp rồi ! Lão gia bớt nóng ! Chắc chúng nó sắp về

rôi.

Dù bà nói vậy, ánh mắt bà cũng thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Bà hiểu rõ tính tình của chồng mình, và bà cũng biết rằng nếu mọi chuyện không diễn ra theo ý ông, thì hậu quả sẽ không nhỏ. Mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về cửa, chờ đợi sự xuất hiện của cô và Hàn Trạc Thần.

Một lúc sau, cánh cửa phòng khẽ mở, và một nữ người hầu bước vào với dáng vẻ cung kính, nhẹ nhàng thông báo:



- Thưa lão gia, thưa phu nhân! Nhị tiểu thư đã trở về rồi ạ!Tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại những việc đang làm, ánh mắt đồng loạt hướng về phía cửa ra vào. Cô bước vào cùng với anh, nét mặt bình tĩnh nhưng không giấu được sự nghiêm túc. Sự xuất hiện của cô khiến không khí trong phòng trở nên trang nghiêm và đầy kỳ vọng, như thể tất cả đều đang chờ đợi điều gì đó đặc biệt từ nàng.- Ôi chao, con gái yêu ! Con về rồi sao ? Có cả con rễ cũng cùng về à ?

Lệ Lan lên tiếng, giọng nói đầy vẻ hân hoan.Lệ Lan ngay lập tức giả vờ mừng rỡ, bà nhanh chóng chạy ra chào đón cô và anh, đôi mắt long lanh như thể đang xúc động. Bà nắm lấy tay cô, vẻ mặt ân cần như người mẹ lâu ngày gặp lại con gái thân yêu.

- Về là tốt rồi, có con rể đi cùng nữa, mẹ vui lắm! Mau vào nhà thôi, cha con đang chờ !

Bà nói với giọng niềm nở, quay sang anh với ánh mắt đầy thiện cảm, như thể họ là gia đình thân thiết từ lâu. Nhưng đằng sau vẻ niềm nở ấy, đôi mắt Lệ Lan ánh lên một tia lạnh lùng khó nhận ra, như đang ngầm dò xét và chờ đợi phản ứng từ cả hai. Cô cảm nhận được điều đó nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đáp lại sự đón tiếp của bà bằng một nụ cười nhẹ nhưng có phần xa cách.Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi từ từ bước vào nhà. Anh đi ngay sau cô, không thèm để ý đến Lệ Lan, lạnh lùng lướt qua bà ta mà không hề dừng lại. Bà ta bị phớt lờ, ánh mắt thoáng qua sự tức giận, nhưng vẫn cố nở một nụ cười gượng gạo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Khi cả hai bước vào phòng khách, cô dừng lại và cúi đầu chào:

- Thưa cha, các cô, các chú!

Cô giữ giọng điệu điềm đạm, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng với vẻ bình thản. Cô biết rằng ánh mắt của họ đang dồn về phía mình, nhưng vẫn giữ cho bản thân bình tĩnh và không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Không khí trong phòng vẫn nặng nề, sự kỳ vọng và căng thẳng ngầm hiện hữu trong từng cái nhìn. Cô biết mình phải đối mặt với những gì tiếp theo, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi chuyện.

Anh không kiêng nể gì ai trong gia đình cô, bước vào phòng với thái độ lạnh lùng và tự tin. Anh không nói gì, tự nhiên ngồi xuống ghế, dựa lưng ra sau và bắt chéo chân như thể đây là nhà của mình. Cử chỉ của anh toát lên sự thán nhiên, khiến những người trong gia đình dù không thoải mái nhưng cũng không dám có ý kiến gì. Họ chỉ âm thầm quan sát, biết rõ vị thế của anh trong mối quan hệ này.

Cô liếc nhìn anh, trong lòng có chút ngại ngùng vì thái độ của anh, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, quay sang nhìn cha mình. Cô biết đây không phải lúc để thể hiện sự lúng túng, mà là lúc cần sự điềm tĩnh và cẩn trọng.

Kiều Văn, cha của cô, ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn cô một lúc rồi ho nhẹ vài tiếng trước khi lên tiếng, giọng nói trầm và uy quyền:

- Hân Hân, hôm nay con biết ta gọi con về có việc gì không?



Ông nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị, rõ ràng là đang chờ đợi một câu trả lời. Căn phòng trở nên yên lặng hơn, tất cả mọi người đều tập trung vào cuộc đối thoại giữa cha và con gái. Cô đứng thẳng người, đối diện với cha mình, cố gắng đọc được ý định trong ánh mắt của ông trước khi trả lời.

- Con không biết thưa cha !

Cô lễ phép cúi đầu trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy vẻ tôn trọng. Ánh mắt cô vẫn giữ bình tĩnh, không để lộ bất kỳ sự lo lắng hay tò mò nào. Cô biết rằng cha mình luôn là người khó đoán, và việc ông gọi cô về hẳn là có lý do quan trọng. Không khí trong phòng như chùng xuống thêm một chút, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi Kiều Văn nói tiếp, nhưng cũng không giấu được sự tò mò về lý do cuộc gặp gỡ này.

- Cha! Cần gì phải vòng vo làm gì?

Một giọng nói sắc sảo từ trên lầu vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Tất cả ánh mắt ngay lập tức hướng lên nơi phát ra tiếng nói. Người nhà im lặng, còn anh, dù vốn giữ vẻ lãnh đạm, cũng bị thu hút bởi giọng nói này. Anh nhìn lên, ánh mắt bất ngờ lóe lên khi nhận ra người đứng đó. Vẻ hiên ngang thường ngày bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một sự chú ý đặc biệt.

Anh ngồi thẳng người dậy, chăm chú nhìn người vừa xuất hiện. Cô cũng không khỏi ngạc nhiên, đôi mắt mở to, ngập ngừng thốt ra cái tên:

-

- Kiều... Kiều Vi?

Người con gái bước xuống cầu thang với dáng vẻ kiêu hãnh, một nụ cười nhếch mép đầy khiêu khích hiện rõ trên gương mặt. Cô ta đứng trước mặt Hân, ánh mắt không hề che giấu sự thách thức:

- Chào em gái! Chị đã trở về rồi!

Kiều Vi, người chị mà Hân không ngờ sẽ xuất hiện vào lúc này, đang đứng trước mặt cô, với thái độ tự tin và lạnh lùng. Sự xuất hiện của Kiều Vi không chỉ làm Hân bối rối mà còn khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Điều cô lo sợ nhất cũng đã đến, Kiều Vi đã trở về rồi.