Sáng nay cô đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị về trường nộp báo cáo, tối hôm qua trợ lý đã đến và đưa báo cáo cho cô, anh đã giúp cô xem lại rất kỹ trước khi đưa cho CÔ.
Cô nhìn vào gương chỉnh lại quần áo xem lại tóc rồi cô quay người cầm lấy túi xách cầm tập hồ sơ nhìn vào gương một nữa mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng với thần thái tràn đầy tự tin.
Cô bước xuống nhà, thấy anh đã đứng trước cửa đợi cô từ sớm. Bóng lưng cao lớn của anh toát lên vẻ điềm tĩnh, khiến cô đứng khựng lại ở cầu thang, không rời mắt mà nhìn anh thật lâu. Đột nhiên, anh quay người lại, ánh mắt gặp cô đúng lúc. Cô bất ngờ đến mức loạng choạng, suýt nữa ngã, nhưng may mắn tay cô kịp bám lấy thành cầu thang.
Gương mặt cô thoáng đỏ lên, ngại ngùng cố lấy lại bình tĩnh, rồi từ từ bước đến chỗ anh. Cô nhỏ giọng hỏi:
- Hàn Trạc Thần, anh... vẫn chưa đi làm sao?
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và nuông chiều. Bước nhẹ nhàng lại gần cô, anh khẽ mỉm cười, rồi đưa tay xoa đầu cô một cách ân cần, giọng anh trầm ẩm:
- Anh đợi em!
Cô cảm nhận rõ sự ấm áp từ cái xoa đầu của anh. Cô ngước mắt nhìn lên, đối diện với gương mặt vừa lạnh lùng nhưng lại tỏa ra sự ấm áp và bao dung. Sự dịu dàng trong ánh mắt anh khiến cô phải ngây người, trái tim không khỏi rung động trước sự quan tâm ấy.
- Hân Hân, đi thôi ! Anh đưa em đến trường !
Anh thấy cô còn ngây người nhìn liền lên tiếng gọi cô. Cô nghe vậy liền giật mình
- Hả ? Không cần đâu, em tự đi được !
Cô lắc đầu từ chối
- Nghe lời đi, anh sẽ đưa em đi !
Anh thấy cô từ chối trong lòng hơi khó chịu, anh nhìn cô hơi gằn giọng nói.
- Không cần thật mà, em có thể tự đi được !
Cô một mực lắc đầu từ chối.
Anh im lặng một lúc, ánh mắt thoáng chút khó chịu. Không nói thêm lời nào, anh bắt đầu tiến về phía cô. Cô thấy anh đang đến gần, bất giác lùi lại vài bước, nhưng anh vẫn không dừng lại, từng bước tiến gần hơn.
Sự im lặng và hành động của anh khiến cô không khỏi hoang mang, đôi chân cô tiếp tục lùi lại cho đến khi chạm vào bức tường phía sau. Không còn đường lùi nữa, cô đành dựa người vào tường, ngước lên nhìn anh.
Anh chống tay lên tường, cúi đầu xuống, đôi mắt sắc bén nhưng lại ẩn chứa chút hài hước, như đang muốn trêu chọc cô. Nụ cười nhếch trên môi anh càng làm cô thêm lúng túng, không biết nên phản ứng thế nào.
Bây giờ em chọn đi... để anh đưa em, hay là anh sẽ bế em đi?
Anh cười nham hiểm, giọng nói đầy trêu đùa.Ngay lúc ấy, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Anh nhíu mày, rõ ràng không muốn để ý đến nó, nhưng khi tiếng chuông vang lên lần nữa, anh miễn cưỡng rút điện thoại ra, ánh mắt khó chịu.
- Bây giờ em chọn để anh đưa em đi hay là anh sẽ bế e...
Anh đang định nói thì tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí bối rối. Anh khó chịu không muốn bắt máy tiếp tục nhìn cô nhưng điện thoại lại reo lên, anh khó chịu lấy điện thoại ra nghe.
- Nói !
Anh khó chịu lạnh lùng nói
[Sếp, có chuyện rồi!
Giọng đàn ông từ đầu dây bên kia khiến không khí thay đổi ngay lập tức.
Nghe vậy, nét mặt anh chuyển hẳn, từ lạnh lùng trở nên nghiêm túc.
-
- Tôi biết rồi !
Anh cúp máy ngay sau đó. Sự căng thẳng biến mất, khi anh nhìn lại cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Anh thở nhẹ một hơi, rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng:
- Anh có việc ở công ty rồi ! Anh sẽ cho người đưa em đến trường ! Khi nào em ra gọi cho anh, anh đến đón em !
Cô khẽ gật đầu đồng ý, ánh mắt vẫn hơi luyến tiếc nhìn theo bóng lưng anh đi xa. Cô lấy lại bình tĩnh chỉnh lại quần áo rồi đi về phía cửa.
Bên ngoài tài xế do anh sắp xếp cũng đã đứng đợi cô. Tài xế thấy cô nhanh chóng mở cửa xe mời cô lên xe. Cô cũng nhanh chóng đi lên xe, rồi xe cũng bắt đầu lăn bánh đến trường X.
-Trường Đại học X---
Không khí ở trường vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, một lúc sau, có một chiếc BMW sang trọng dừng ngay ở cổng. Sự nhộn nhịp của sân trường đột nhiên ngưng bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô với sự tò mò xen lẫn ghen tị. Chú Lưu – người tài xế mà anh sắp xếp – nhanh chóng bước xuống xe, tiến đến mở cửa cho cô với thái độ vô cùng kính trọng.
- Mời thiếu phu nhân!
Giọng chú trầm ấm và lễ phép.
Cô khẽ mỉm cười dịu dàng, Đáp lại:
- Cảm ơn chú Lưu.
Vừa bước xuống xe, cô cảm nhận ngay được những ánh mắt dò xét và tiếng
thì thầm bàn tán từ xung quanh. Không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn khi những lời xì xào dần lớn tiếng.
- Kia có phải là Kiều Gia Hân không?
Một giọng nữ đầy ghen tị vang lên.
- Hình như đúng rồi! Sao cô ta lại bước xuống từ chiếc xe xịn thế kia?
Một người khác hỏi lại, đầy ngạc nhiên.
- Chắc là bám lấy lão già nào rồi chứ gì! Thấy tên già đứng cạnh cô ta không?
Một tiếng cười khẩy vang lên, giọng nói tràn đầy mỉa mai. Những lời mỉa mai từ đám đông dần dần vang lên Kiều Gia Hân nghe rõ từng lời, nhưng cô vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, bước đi với dáng vẻ thanh thoát. Cô không muốn để những lời nói ác ý đó làm ảnh hưởng đến mình. Cô đã quá quen với những lời đồn đoán, nhưng lần này sự soi mói và khinh thường từ mọi người xung quanh vẫn khiến cô thấy ngột ngạt.
Chú Lưu, với dáng vẻ chuyên nghiệp, không hề để tâm đến những lời xì xào ấy. Ông chỉ lịch sự cúi đầu:
- Thiếu phu nhân, tôi sẽ đợi cô khi nào cô cần.
- Cảm ơn chú, chú cứ về trước đi, khi nào xong tôi sẽ tự về.
Cô nhẹ nhàng đáp lại. Nhưng cô không thể không nhận thấy những cái nhìn đầy ác ý xung quanh. Cô bước đi giữa ánh mắt của bao người, lưng vẫn giữ thẳng, dáng đi tự tin dù lòng ngổn ngang. Những lời đồn đại không còn xa lạ với cô, nhưng lần này, cảm giác bị soi mói giữa đám đông lại khiến cô thấy khó chịu hơn bao giờ hết
- Cô ta nghĩ mình là ai chứ?
Một giọng nói vang lên phía sau cô, rõ ràng không hề có ý định nói nhỏ.
Kiều Gia Hân lặng lẽ bước nhanh hơn, cố gắng phớt lờ tất cả những lời bàn tán và ánh mắt đang dõi theo. Cô biết mình không cần phải bận tâm, nhưng trái tim cô vẫn nhói lên đôi chút.
Với mỗi bước chân tiến vào trường, cô càng cảm thấy những ánh mắt và lời bàn tán càng nhiều hơn. Nhưng Kiều Gia Hân vẫn điềm tĩnh, cố gắng giữ cho mình sự tự tin và kiêu hãnh, không để bất cứ điều gì làm lung lay tinh thần của mình.