Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Chương 102: Kẻ vô trách nhiệm nhất





"Lục Tiêu Bá và cô thực sự là quan hệ họ hàng sao?"

Câu hỏi thản nhiên điềm tĩnh vang vọng cả căn phòng cách âm nhỏ. Tô Hiểu Du bỗng sững người, đôi môi run rẩy không nói lên lời, dường như quá lạnh, hoặc cũng dường như chỉ nghe đến cái tên đó thôi cũng đủ khiến cô trở lên lạnh người mà sợ hãi.

Cô cố tình không trả lời câu hỏi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tiện tay kéo tấm chăn mỏng lên quá ngực cho Cố Minh Minh.

Cố Dương Mịch chầm chậm nhìn biểu hiện của cô, mi tâm nhéo lại dứt khoát hỏi cho ra nhẽ.

"Sao cô không trả lời?"

"Tôi không nói lần thứ hai." Cô nghiêm giọng, giọng nói mềm mềm nhưng cũng lạnh đi như giọt sương đêm.

Cố Dương Mịch thắt chặt tay nhìn cô một cách kiên nhẫn. Đôi mắt cố gắng tìm lấy câu trả lời trên gương mặt cô nhưng nhận lại vẫn là sự khó hiểu. Thật sự hai người này là họ hàng xa sao? Chỉ cần nhìn vào thái độ của họ có nghĩ như nào cũng không ra họ chính là quan hệ họ hàng, đôi mắt trốn tránh yếu đuối của Tô Hiểu Du, cùng với cái nhìn lạnh lẽo không thiếu phần để ý của Lục Tiêu Bá, họ lại chính là anh em với nhau ư? Ai có thể tin nhưng Cố Dương Mịch thì không!

"Vậy phiền cô liên lạc với anh ta nói Cố Minh Minh đang nằm viện." Khóe miệng Cố Dương Mịch nở ra một nụ cười thách thức.

Tô Hiểu Du quả nhiên giật mình quay lại, bắt gặp gương mặt cười xấu xa của Cố Dương Mịch cô cắn chặt răng. Cố Dương Mịch cố tình làm cô khó xử, thật đáng ghét.

"Tôi không có số liên lạc." Tô Hiểu Du lặng lẽ quay đi, đây là lí do duy nhất cô có thể nghĩ ra trong hoàn cảnh này.

"Ồ!" Cố Dương Mịch ồ nhẹ, khóe miệng vẫn cong cong. "Vậy lấy máy của Cố Minh Minh đi, tôi biết cô cũng muốn anh ta đến chăm sóc Cố Minh Minh mà."

"Anh..." Cô á khẩu quay phắt người lại. "Được. Chuyện này có gì to tát."

Cô đưa tay với chiếc giỏ xách da cao cấp trên bàn, nhẹ nhàng mở chiếc khóa kéo lấy ra cái điện thoại của Cố Minh Minh. Đúng là tiểu thư nhà giàu, điện thoại thôi cũng đính nhiều mặt đá sang trọng như vậy.

"Có mật khẩu?" Cô nhăn mặt nhìn màn hình điện thoại. Tuy vậy trong lòng mát hẳn, đương nhiên không biết mật khẩu thì sẽ không phải gọi cho Lục Tiêu Bá.

"1509." Cố Dương Mịch nhoẻn miệng cười.

Cô nhíu chặt này nhìn anh ta, hận không thể nuốt anh ta vào bụng. "Sao anh biết?"

"Vô tình." Cố Dương Mịch thản nhiên trả lời.

"1509..." Một ý nghĩ xoẹt qua đầu cô. Chính là ngày sinh nhật của Lục Tiêu Bá... Hai người này phát triển mối quan hệ cũng thật nhanh quá, ngay từ đầu cô xen vào có nghĩa là sai lầm, Cố Minh Minh và Lục Tiêu Bá là thanh mai trúc mã, thời gian cô ta đi du học có lẽ cô chỉ thế chân làm cái máy biết đi làm ấm giường cho Lục Tiêu Bá. Giờ cô ta đã trở về rồi...họ đã quay lại...họ đã có con...

"Có ý nghĩa gì trong dãy số này à?" Cố Dương Mịch khó hiểu nhìn cô.

"Không." Cố lắc đầu nhẹ.

"Vậy mau gọi?"

"Ừm..." Cô nuốt một ngụm nước bọt, tay run run bấm số mở khóa trên màn hình.

Danh bạ của Cố Minh Minh hiện lên hàng trăm dãy số, mỗi số một biệt danh đặc biệt khác nhau. Có bố mẹ cô ta, có Cố Dương Mịch, có bạn bè, có bác trai...bác gái? Tuy vậy tìm mãi cả danh bạ lại không hiểu thị cái tên quen thuộc. Lục Tiêu Bá.

Đến hàng số cuối cùng hiển thị trong danh bạ điện thoại. Nhìn vào con số lập tức cô nhận ra ngay, số điện thoại của anh. Số mà chỉ mình cô có nay Cố Minh Minh cũng đã có. Hai năm nay Lục Tiêu Bá chỉ dùng duy nhất một số để liên lạc với cô, cô không bao giờ kiểm tra điện thoại của anh, cũng không biết được rằng Cố Minh Minh cũng có được số di động của anh, hơn nữa...biệt danh trong danh bạ mà cô ta đặt cho anh cũng khiến cô cảm thấy rợn tóc gáy.

Tình yêu to đùng của em?

Ha...haha...

"Ha ha ha!" Cô cười khổ một cái, lòng cuộn trào lên thứ cảm xúc mờ mịt khó chịu, tuy vậy có phải Cố Minh Minh đã quá sến súa rồi hay không? Quá phô trương rồi?

"Cô cười gì vậy?" Cố Dương Mịch nhướng mày.

"Không có gì. Suỵt!" Tô Hiểu Du đưa ngón tay lên miệng, phút chốc căn phòng trở về với không khí đều đều của hơi thở.

Tút...tút...tút...tút...

Một tràng tiếng chuông chờ điện thoại vang lên. Đầu dây bên kia vẫn không nghe được giọng nói quen thuộc của anh.

Chuông dường như sắp tắt, cô thầm rủa trong lòng. Tại sao không nghe máy chứ? Không phải tình cảm rất tốt ư?

"Cố Minh Minh, tôi cảnh cáo cô còn gọi đến số tôi một lần nữa lập tức sẽ bị tôi thu lại toàn bộ thẻ ngân hàng." Phút cuối bên tai cô phát ra thứ âm thanh lạnh lẽo như ở vùng đất chết. Cô lạnh toát lòng bàn tay, nghe giọng anh thật đáng sợ.

Cảm thấy đầu dây nói xong câu nói liền có ý định cúp máy, cô nhanh chóng lên tiếng.

"Là tôi."

Bên tai cô đột nhiên im lặng một hồi, phải nửa phút sau mới nghe thấy tiếng anh.

"Tại sao em cầm máy cô ta?" Giọng nói mang chút hoài nghi của anh.

"Mau đến bệnh viện thành phố. Cố Minh Minh có chuyện rồi." Cô nói với giọng điệu gấp gáp, lồng ngực đập liên hồi.

Lục Tiêu Bá bên kia nghe đến đây tối mặt lại, gương mặt lạnh băng không cảm xúc lên tiếng.

"Không còn chuyện gì đừng làm phiền tôi."

"Đồ ngốc! Anh có còn là con người không? Cố Minh Minh đang mang thai trong bụng đứa con của anh! Cô ta đang bị động thai nằm trong phòng hồi sức, anh có thể vô tâm như vậy sao?" Cô hắng giọng hét to vào điện thoại, sự nóng giận bùng nổ không thể kiềm chế, lồng ngực cô khi nhắc đến chuyện Cố Minh Minh mang thai đứa con của anh chẳng hiểu sao như bị dao cứa từng nhát một. Đau...đau thật đấy...

"Em nói gì? Cố Minh Minh mang thai?"