Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Chương 117: Theo Dõi



Biệt thự Hạnh Phúc vì chào đón hai vị chủ nhân đứng đầu gia đình trở về mà càng trở nên nhộn nhịp.

Ánh mặt trời xuống núi, ánh trăng dần tỏa sáng khắp không trung, một buổi tối lại bắt đầu. Xung quanh căn biệt thự chiếu sáng một màu vàng kim tôn lên vẻ đẹp lừng lẫy đúng với giá trị của nó, từng ngóc ngách trong căn biệt thự đều được thắp sáng bởi các ánh đèn nho nhỏ, ngay cả bụi hoa hồng cũng trở lên nổi bật. Đài phun nước hàng bao nhiêu năm cư nhiên vẫn trở nên hài hòa và đẹp mắt. Khắp mọi nơi chỉ bao chùm một vẻ uy quyền cùng thượng lưu.

Trong không gian rộng lớn với ánh đèn trùm trên cao tinh tế. Người hầu này, người hầu nọ đều một tay một chân chuẩn bị bày tiệc bữa tối, cũng giống như bữa tiệc chào đón lão gia, lão phu nhân trở về nhà sau bao nhiêu năm, vì vậy các món ăn đều là sơn hào hải vị từ khắp mọi nơi đem về chế biến.

Cố Minh Minh ngồi thẳng lưng trên sofa nhìn ngó khắp mọi nơi. Sớm trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh kình là chủ nhân của nơi này, tưởng tượng ra cảnh mình có thể sai khiến trên dưới trăm người hầu, tiền tiêu không hết, mua những thứ mà cô ta thích, dùng những thứ mà cô ta muốn.

Đã là bảy giờ tối. Mọi người trong gí đình đều góp mặt đông đủ, Cố Minh Minh ở lại vì Giản Ngọc Thúy không nỡ để cô ta đi. Ai nấy đều ngồi chực chờ ở phòng khách trên chiếc ghế sofa dài. Căn bản giờ này đã tan ca nhưng Lục Tiêu Bá thì vẫn chưa thấy về nhà!

"Ông gọi nó xem nó có về ăn cơm không?" Giản Ngọc Thúy sốt ruột lên tiếng quay sang nhìn người đàn ông lớn tuổi vẫn thong dong đọc báo một cách điềm tĩnh.

"Cứ kệ nó đi. Lớn rồi. Nó khác tự biết đường về nhà." Lục Lâm Cổ nói với giọng vô cảm. Khuôn mặt không rời xa tờ báo dù chỉ một chút.

"Ơ cái ông này!" Giản Ngọc Thúy bất mãn, nhăn mặt lại nhìn chồng.

"Hai bác hãy ăn trước đi. Nhỡ đâu anh ấy không về thì sao ạ?" Cố Minh Minh lựa lời chen vào giữa phá vỡ sự căng thẳng.

"Sẽ về."

Từ trên lầu bước xuống, bóng dáng Lục Hàn Liên từ dưới ngước lên trông thật ngạo mạn và uy lực. Nụ cười của Lục Hàn Liên lạnh lùng như có thể xuyên thấu người khác!

Cố Minh Minh bỗng chốc nguội lạnh đi nụ cười, thay vào đó nín bặt, hơi thở cũng khó khăn, càng không dám nhìn vào Lục Hàn Liên, bởi khi nhìn vào Lục Hàn Liên càng giống như nhìn Lục Tiêu Bá thực tế. Ánh mắt đó...quả là đáng sợ vô cùng!

"Hàn Liên, con mau gọi cho anh con, xem nó làm gì mà lâu trở về như vậy?" Giản Ngọc Thúy nheo nheo mắt nhìn người con trai thứ hai đang dần dần tiến về phía mình.

"Mẹ, anh không thích bị quản thúc, càng không muốn bị làm phiền." Lục Hàn Liên nở nụ cười ngây ngô, ẩn chứa bên trong lại là sự mơ hồ lòng người khó có thể đoán.

"Mẹ không thể làm phiền nó sao?" Giản Ngọc Thúy hắng giọng một cái. Phận làm bố làm mẹ lại không thể gọi cho con mình? Cho vậy là làm phiền thì sinh ra con để làm gì chứ?


"Nó nói đúng." Lục Lâm Cổ lạnh giọng, khuôn mặt vẫn giữ nét cương nghị không tán đồng với Giản Ngọc Thúy. Bởi chính ông biết hai người con trai tính giống ông chín phần mười.

"Bác, cháu chỉ sợ hai bác mệt thôi ạ." Cố Minh Minh cười cười, mắt hơi khép hờ lẻo mép với Lục Lâm Cổ.

Nào ngờ Lục Lâm Cổ liếc xéo Cố Minh Minh một cái. Giây phút ngắn ngủi đã cảm nhận được nó xa cách đến cỡ nào.

Giản Ngọc Thúy ngồi cạnh không cảm nhân được gì. Lại thấy cả chồng lẫn con đều đưa ra ý kiến trái chiều, thâm tâm càng cảm động Cố Minh Minh hơn, chỉ có cô ta là bênh bà vô điều kiện.

"Đấy, cháu xem. Thường ngày ba bố con họ đã bênh nhau chằm chặp. Bác chỉ đợi ngày có con dâu để về phe bác thôi!" Nói rồi Giản Ngọc Thúy cười phúc hậu nắm lấy tay Cố Minh Minh.

Cố Minh Minh khóe miệng giựt giựt. Bà ta nghĩ bà ta đang chạm vào ai chứ. Khi tay bà ta chạm vào cô ta có cảm giác như hàng nghìn con kiếm châm vào tay cô ta vậy. Đúng là những người già thường rất phiền phức!

"Bác gái, cháu luôn bên phe bác."

Vài phút sau bên ngoài vọng đến tiếng chào hỏi lễ phép của đám người hầu. Rất rõ ràng và rành mạch.

"Mừng đại thiếu gia trở về."

Đáp lại mấy câu lễ phép đó lại chính là sự im lặng, tuy không bên ngoài nhưng có thể biết khuôn mặt Lục Tiêu Bá đang lạnh cỡ nào. Lạnh đến nỗi giọng nói đám người hầu có phần sợ hãi!

Cánh cửa mở ra, ảnh bóng nam nhân với khuôn mặt tuấn tú xuất hiện, bóng dáng đẹp đẽ cùng khí chất ấy càng tôn lên nét đẹp nam tính. Chỉ duy nhất đôi mắt hổ phách là thấm đẫm sự ghét bỏ khi va phải hình thể bằng thân bằng thịt của Cố Minh Minh đang ngồi trên ghế.

Bắt gặp sự lạnh lùng đầy mùi thuốc súng của Lục Tiêu Bá, ánh mắt Cố Minh Minh lộ vẻ chấn động, ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng. Chủ động nắm chặt lấy tay Giản Ngọc Thúy.

"Ai cho cô ở đây?"

Lục Tiêu Bá cay nghiệt nhìn Cố Minh Minh như xác chết di động, đáy mắt như chứa đựng tảng băng ngàn năm.

Bị Lục Tiêu Bá dọa cho đến ngớ ngẩn, Cố Minh Minh bất giác run lên một cái, đôi mắt ngấn lệ khẽ đánh hướng sang Giản Ngọc Thúy.

"Tiêu Bá! Con đừng ăn nói hồ đồ. Nó sắp làm con dâu nhà ta rồi có gì mà không thể chứ?" Giản Ngọc Thúy nhăn mặt nhìn Lục Tiêu Bá, giọng gằn lên tức giận.

Anh nhếch khóe môi, nụ cười lạnh băng đến đẹp mắt.

"Bao giờ cô ta còn ở nhà này con sẽ không trở về."

Nói rồi anh quay người đi ngược lại về phía sau. Bóng dáng nhanh nhẹn liền biến mất sau cánh cửa.

"Con đi theo anh ấy." Lục Hàn Liên tức tốc chạy ra khỏi biệt thự nhìn theo bóng xe Lục Tiêu Bá.