Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Chương 143: Chế Độ Đặc Biệt?



Tô Hiểu Du mở lời nghi vực, tuy vậy đôi mắt lại cố gắng dò xét khuôn mặt đang bị mọi ánh sáng làm cho không rõ ràng kia.

"Vậy ra là còn nhớ anh? Thế mà anh tưởng sớm thôi em đã quên anh lâu rồi!" Đông Sinh nhếch nhếch khóe môi cười hứng khởi, sau đó ngồi sụp xuống trước mặt Tô Hiểu Du.

Lúc này thì Tô Hiểu Du đã nhìn rõ khuôn mặt này rồi! Vẻ mặt thư sinh này? Làn da này! Giọng nói, ánh mắt!

Chính là tên học bối năm xưa đã từng khiến cô điêu đổ! Tình đầu của Tô Hiểu Du đây mà?

Anh ta dường như chả thay đổi gì nhiều sau vài năm. Chỉ có điều nhìn bộ dạng anh ta có vẻ rất khác, như thể từ một con mọt sách biến thành con công đực vậy. Quá sực sỡ và bắt mắt.

"Anh...anh làm gì ở đây? Nhìn anh..." Tô Hiểu Du liếc từ đầu đến chân Đông Sinh một lượt đánh giá qua loa.

"Anh vừa từ nước ngoài về. Không ngờ gặp em ở đây." Đông Sinh cười nhàn nhạt, bộ mặt vẫn lành lạnh như khi xưa Tô Hiểu Du từng thấy.

Vì năm xưa muốn tránh mặt Đông Sinh nên Tô Hiểu Du chưa từng nghe tới chuyện anh ta cũng đi nước ngoài? Không ngờ sau bao nhiêu năm trở về lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, Đông Sinh không khác gì tên ăn chơi chính hiệu.

"À..." Cô ậm ừ cho có, tay vẫn không ngừng xoa bóp chân, cố gắng làm nó nguôi đi cơn đau để đứng dậy cho đỡ mất mặt. Trước kia không biết Cố Dương Mịch đã làm cách nào mà chân lại như có phép màu mà biến mất cơn đau nhanh chóng, cứ ngồi đây mãi như vậy cũng không phải là cách.

Đông Sinh hướng mắt theo tay Tô Hiểu Du, thấy cô không ngừng di chuyển tay chân, lại thấy nét mặt không vui. Liền hiểu ra vấn đề chĩa tay xuống sờ vào phần sưng tấy gần gót chân cô.

"Đau à?"

Tô Hiểu Du lộ ánh mắt cẩn trọng, chân hơi co lên như tránh đi hành động quá mức cho phép này.

"Em bị ngã."

Đông Sinh vẫn giữ thần thái vô cảm, tay rụt lại nhìn chăm chăm vào cái chân cô.

"Trật chân rồi. Có đi được không?"

Nghe đến đây thật muốn gặm nát đầu anh ta. Tô Hiểu Du này mà đi được lại còn ngồi đây đợi anh ta hỏi thăm ấy à?

Khóe miệng giựt giựt. Tô Hiểu Du nở nụ cười "thân thiện".

"Chắc đi được?"

"Ồ, vậy anh đi trước nhé." Nói rồi Đông Sinh lạnh nhạt đứng phắt dậy không liếc lấy Tô Hiểu Du một cái khiến cô tức muốn nổ đom đóm mắt.

"Này! Em đau quá, không đứng dậy được..."

Trước khi Đông Sinh quay đi Tô Hiểu Du bắt kịp vạt áo hắn, tay kéo kéo với đôi mắt đáng thương.

Đông Sinh bất giác nở nụ cười xảo quyệt.

"Hừ. Tốt nhất nên ngoan ngoãn. Nhìn bộ dạng né tránh của em khiến anh không vui cho lắm." Đông Sinh cúi thấp người, đưa tay gẩy gẩy lọn tóc Tô Hiểu Du, khóe môi vẫn cong lên nụ cười không rõ ràng, càng không thể đoán được hắn đang có ý đồ gì.

Cô nghiến răng nhìn nam nhân xấu xa trước mặt, tay siết chặt lấy nhau. Không phải vì điện thoại bị Lục Tiêu Bá đập tan tành thì cô đã không phải ngồi đây cầu cứu Đông Sinh. Chỉ trách di động của Lục Tiêu Bá để lại đến một số di động lạ cũng không có? Thật hết cách, cô đâu thuộc số liên lạc của ai. Có chết cô cũng không cầu cứu đến Lục Tiêu Bá đâu.

"Anh cho em quá giang về đến thành phố được không?" Tô Hiểu Du cười hi hi, khuôn mặt ngớ ngẩn khiến người khác cũng tức cười.

"Chậc. Mấy năm không gặp, anh thấy thái độ của em như muốn né tránh anh?" Đông Sinh tặc lưỡi đứng thẳng lưng, tay xua xua trên không trung.

"Ấy, anh hiểu nhầm em như vậy thật là đáng thương cho em quá." Nói ra câu này nhưng trong tâm cô lại gào thét. Loại người như anh tôi có băm thành trăm mảnh vẫn không hết tức, thứ phóng đãng trăng hoa giả danh nai tơ đội nốt cừu. Muốn đuổi anh ra khỏi trái đất còn không được chứ né là cái gì?

"Hửm~" Hắn nhếch nhếch khóe môi, đôi mắt đen không hề rung lấy một cái.

"Á...anh làm gì thế?" Tô Hiểu Du đỏ mặt phừng phừng, tay đẩy đẩy Đông Sinh ra xa khỏi cơ thể.

Anh ta nghĩ mình đang làm gì chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật lại ôm ấp cô như vậy, đúng là cái bản tính năm xưa không bị bào mòn đi chút nào, không may cho anh ta Tô Hiểu Du là người trơ trọi cảm xúc đối với anh ta từ lâu lắm rồi, muốn quyến rũ cô e là hơi khó.

"Im lặng!" Đột nhiên Đông Sinh trừng cặp mắt, lời nói hết sức cộc cằn khiến Tô Hiểu Du cũng phải nín bặt. Sau đó hắn chậm rãi bế cô lên, từ từ tiến về phía xe.

"Anh dìu em được rồi, như này..." Cảm nhận được lồng ngực nam nhân xa lạ đập chầm chậm ngay bên tai mình khiến Tô Hiểu Du không ngừng nơm nớp lo sợ. Cô vốn không phải người muốn ôm là ôm được, huống hồ người đang bế cô lại là người cô ghét nhất.

"Có tin anh vứt em lại ở đây không?" Đông Sinh dừng chân. Hất mặt ra phía cánh đồng lớn đen tối.

Cô giật nảy mình, hai mắt nhặt chặt lại.

"Tin!"

Đông Sinh liền cười thỏa mãn.

"Khi anh còn đối xử với em như một đứa em gái mà anh quý mến thì em nên trân trọng khoảnh khắc này. Vì em chính là người duy nhất được hưởng chế độ đặc biệt mà tôi dành cho từ trước đến nay."