Thời gian trôi qua nhanh như giấc mơ chiều. Hôm nay đã là ngày tổ chức hôn lễ giữa Tô Hiểu Du và Trần Phong.
Mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa. Đám cưới cũng thật trang nhã khiến người khác cảm thấy cách bài trí vô cùng tinh tế.
Chỉ là vào đúng ngày vui giữa cô và Trần Phong, tại sao bầu trời trong xanh như mọi ngày lại thay vào đó bằng màu xám đục, thi thoảng nổi lên vào cơn gió nhẹ nhưng khiến người khác lạnh buốt người. Tựa như sắp có một cơn cuồng phong lao tới?
Cô ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, đôi mắt không biết vì gì mà buồn rầu. Tại sao hôm nay không như cô mong đợi? Tại sao cô không thấy vui vẻ hay hạnh phúc? Tại sao trong lòng lại nặng trĩu như vậy chứ? Cảm giác này đúng là khó chịu...
"Tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?"
Mở cửa bước vào phòng là nhân viên được cử đến giúp cô việc vặt. Chỉ còn hơn tiếng nữa là đến giờ cử hành hôn lễ.
Tô Hiểu Du thu lại biểu cảm không mấy hữu hảo của mình, thay vào đó đôi mắt trong veo không một chút vấy đục nhìn cô ấy.
"Tôi đang nhìn thời tiết hôm nay."
Cô nhân viên đó nhìn không nhầm trên áo gắn bảng tên là Hứa Mỵ Mỵ. Nhìn có vẻ trẻ tuổi lại rất lễ phép.
Hứa Mỵ Mỵ thuận theo lời nói của cô liền đưa cặp mắt tròn nhìn ra khung cửa sổ phía sau Tô Hiểu Du. Đúng là bầu trời u ám.
"Thời tiết hôm nay không đẹp cho lắm. Tiểu thư cũng đừng buồn, hôm nay là ngày vui của cô." Hứa Mỵ Mỵ cười duyên, tiến về phía Tô Hiểu Du ra hiệu cô xòe tay ra.
Tô Hiểu Du không để cô ấy đợi lâu, đưa tay ra cho cô ấy nhanh chóng hoàn tất cả việc còn lại.
Bàn tay ngọc ngà của cô được bao bọc bởi lớp vải ren trắng muốt tinh xảo. Từng lớp vải là sợi kim tuyến lấp lánh, vài hạt ngọc trai nho nhỏ đính kèm gần khủy tay khiến Tô Hiểu Du càng thêm kiêu sa.
"Tay của tiểu thư đẹp thật!" Hứa Mỵ Mỵ đeo bao tay vào cho cô mà không khỏi xuýt xoa. Bàn tay cô vừa trắng mịn lại thon dài, đến móng tay cũng được sửa sang đẹp mắt, màu đỏ hài hòa trên móng tay cô mới nhìn qua đã biết đây chắc chắn là loại sơn móng tay đắt tiền.
"Gọi tôi là Hiểu Du được rồi." Cô ngượng ngập mím môi. Thật ra thì cô không quen với cách xưng hô quá mất tự nhiên như vậy, đối với Tô Hiểu Du mà nói cô chỉ muốn làm một người bình thường trong mắt họ, không phân biệt đẳng cấp.
Hứa Mỵ Mỵ khó xử nhìn cô. Đương nhiên sao mà cô ấy có thể gọi Tô Hiểu Du ra bằng cái tên thân mật như vậy? Huống hồ cô lại là phu nhân của Trần thị, vợ của một trong những người đứng đầu kinh tế cả nước. Sợ không biết điều xử sự vẩn vơ Tô Hiểu Du sẽ không bỏ qua cái mạng quèn này mất.
"Tiểu thư đừng khách sáo. Đây là trách nhiệm của một người làm công ăn lương."
Cô ngạc nhiên nhìn Hứa Mỵ Mỵ. Cô gái này cũng thiết biết điều, chẳng trách khi đối diện với cô ấy Tô Hiểu Du lại cảm thấy cô gái này chính trực đến vậy.
"Ừm. Tùy cô." Cô gật đầu tán thưởng.
Nhìn vào trong chiếc gương lớn phía trước. Bóng dáng diễm lệ của người phụ nữ khoác trên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, khuôn mặt xinh xắn ngày nào thay vào đó là sự trưởng thành bởi cách trang điểm. Mái tóc cô được bện gọn phía sau, bên trên mái tóc là chiếc khăn voan trắng mong manh vẫn còn thơm nhạt mùi nước hoa. Cả người cô như một vì sao đang tỏa sáng. Có điều trên môi cô lại không xuất hiện bất cứ nụ cười nào.
"Hiểu Du?" Cánh cửa được mở ra một cách vội vàng. Trần Phong tiến vào trong gọi tên cô ôn nhu.
Hứa Mỵ Mỵ biết điều liền cúi đầu ra khỏi phòng.
Trần Phong ngớ người ra mất vài giây, hai má anh hồng hồng. Đôi mắt căng tròn chứa đầy ngạc nhiên và hạnh phúc.
"Em đẹp quá!" Trần Phong tiến đến nắm chặt tay cô, đôi mắt khẽ lay lay, trong lòng sớm đã rung động.
Cô không nói gì. Chỉ cười với anh như đáp trả cho lời khen của anh.
"Cuối cùng...anh đã có thể nhìn thấy em mặc chiếc váy cưới." Giọng nói ngọt ngào của Trần Phong vang lặng giữa không trung, khóe miệng anh vẫn cong cong.
"Anh cũng thật đẹp."
Trần Phong khoác trên mình bộ âu phục trắng của chú rể, trên ngực trái gắn bông hoa hồng đỏ nổi bật, nhìn anh như viên châu sa vậy.
Trần Phong suy xét kĩ lưỡng thái độ của cô, biết cô không vui vẻ và hào hứng như những gì anh muốn thấy...xong anh cũng không thể trách móc, vì đi được cùng Tô Hiểu Du đến ngày hôm nay đối với anh đã là kì tích rồi.
Đôi mắt cô đánh hướng ra cửa sổ. Nơi bầu trời vẫn không khá khẩm hơn tí nào.
"Ông trời thật biết cách lựa chọn thời điểm..." Cô nhỏ giọng, đôi mắt nâu đẹp đẽ sớm đã cụp xuống.
Trần Phong cười miễn cưỡng. Đúng, ông trời thật biết cách trêu đùa người khác. Ngày vui của anh lại thành ra như vậy khiến cô buồn là đúng. Đâu có ai muốn lễ cưới của mình u ám như này đâu, kể cả anh...
"Em không hối hận chứ?" Trần Phong bất giác hỏi cô, giọng nói tủi hờn không phải ai cũng có thể nhận ra. Là do anh quá yêu cô mà thôi.
Cô lắc đầu cười nhẹ.
"Có bão to thổi đi cả đám cưới thì em cũng không hối hận đâu."
Mọi thứ hiện ra như một giấc mộng khiến gương mặt đang sa sầm của anh trong vài giây liền trở lên hứng thú. Tức khắc không để cô ngạc nhiên, Trần Phong dang tay ôm lấy cô vào lòng.