Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Chương 172: Tô Hiểu Du, một con người mới!





Cơn mưa lành lạnh cùng cơn gió se qua da thịt cô, Tô Hiểu Du bất giác run rẩy, ánh mắt kiên định nhìn phía trước không chớp mắt. Đối diện với anh mà trong lòng cô lạnh toát, không còn rung động, không còn lưu luyến, không còn sợ hãi.

Mà đối diện với anh lúc này cô thấy bản thân mình và anh như hai người qua đường xa lạ, chỉ còn lại hận thù...sự hận thù mà cô và anh dành cho nhau không hề thấy đáy.

Chính anh! Chính anh là người đẩy Trần Phong đến cái chết. Chính anh là người đem cô ra sỉ nhục trước mặt Trần Phong, chính anh đã đẩy cô đến bờ vực của mọi sai lầm. Là anh, Lục Tiêu Bá.

Từng cơn gió vùn vụt thổi bay mái tóc bồng bềnh đen tuyền sớm đã ướt đẫm của Tô Hiểu Du, mắt cô sắc bén hơn dao, cô nhìn Lục Tiêu Bá bằng con mắt thách thức.

Đối diện với Tô Hiểu Du trong thâm tâm anh sớm đã cuộn trào lên nhiều cảm xúc, tất nhiên sự ghét bỏ đối với cô không hề nhỏ. Ngày xưa cô đáng yêu bao nhiêu, ngày xưa cô tốt bụng bấy nhiêu thì ngày nay cô đã xấu xa đi càng nhiều. Phải đem lòng đi hận chính người con gái mình yêu thật không dễ dàng gì. Tô Hiểu Du, người anh yêu...chính là người giết mẹ anh.

Sấm chớp vang trời càng làm Tô Hiểu Du thêm lạnh nhạt, hoàn cảnh gì đây? Cô và anh đang ở trong hoàn cảnh gì? Ở nghĩa trang và nhìn nhau bằng những ánh mắt mặc nhận kì lạ.

Tô Hiểu Du nhoẻn miệng cười thản nhiên đi tới, từng bước chân đều nhẹ nhàng, không nặng nhọc, không ngập ngừng. Dứt khoát mà tự nhiên.

Lục Tiêu Bá vẫn nhìn cô, nhìn người phụ nữ từng giây một đang tiến sát mình, trên môi vẫn cong lên ý cười kiều diễm. Trái tim anh đập dữ dội. Cô sẽ làm gì? Thái độ này của cô làm anh thấy lo lắng. Người này...là Tô Hiểu Du?

Nào ngờ đi qua Lục Tiêu Bá, chỉ đợi đến gần tai anh, cô mới từ từ chậm rãi nhếch miệng, giọng nói ngọt ngào nhưng còn cay hơn cả ớt.

"Tôi...sẽ...không bao giờ...tha thứ!"

Đùng!

Tia chớp rạch ngang bầu trời, cả vùng nghĩa trang như được thắp đèn trong tích tắc.

Lục Tiêu Bá ngẩn ra như tên ngốc, cô vừa nói gì vậy? Anh...anh vừa nghe thấy gì đó nhưng lại không thể tin vào tai mình. Chân anh như bị ai đó giữ lại không thể cất bước, chỉ đến khi quay lại anh mới nhận ra Tô Hiểu Du đã hoàn toàn biết mất giữa các ngôi mộ xanh cỏ. Cô biến mất với âm giọng tràn đầy âm khí.

Tại sao? Anh mới là người nên hận, cô có quyền gì mà ghét bỏ anh?

Tay nắm chặt thành quyền, Lục Tiêu Bá lạnh lùng nhìn về phía xa. Ngôi mộ mới còn nghi ngút hương khói, người anh vừa mới hành hạ tâm lý đã sớm nằm dưới lòng đất cùng ngày với mẹ anh. Trần Phong thật sự đã chết rồi. Chết rồi sao?

"Anh."

Đằng sau đột nhiên phát ra âm giọng đầy sát khí. Lục Hàn Liên như người vô hồn tiến lên.

"Ừ." Lục Tiêu Bá chớp mắt ừ nhạt.

"Em...sẽ không tha thứ cho Tô Hiểu Du dù anh có bảo vệ chị ta đến đâu chăng nữa." Lục Hàn Liên ngẩng đầu lên, nước mưa nhỏ vào mắt đến đỏ au, cay rát.

Anh nhìn cậu em trai sớm đã đau khổ đến mất lí trí mà bản thân không ngừng muốn giết chết ngàn lần kẻ đã làm Lục Hàn Liên hận tận xương tận tủy, đáng tiếc đối với Tô Hiểu Du...anh không làm được.

Lục Tiêu Bá im lặng, dáng vẻ cao cao cô độc cất bước ra khỏi nghĩa trang, mặc cho Lục Hàn Liên vẫn đứng phía sau nhìn anh như tiếc thương điều gì đó.

Quay về khách sạn Hạ Chi, Tô Hiểu Du một mạch vào nhà tắm xả xuống dòng nước ấm. Khuôn mặt vô cảm khẽ cầm lên tấm khăn nho nhỏ khô ráp. Cô dùng khăn kì cọ toàn thân đến đau rát, từng lớp thịt trắng ngần bị cô cào đến đỏ au, nhiều nơi hiện rõ từng vệt máu nhỏ. Nước rơi vào càng khiến Tô Hiểu Du xót đến run rẩy.

"Bẩn. Thật bẩn. Mình phải rửa sạch chúng. Kinh tởm." Cô lẩm bẩm liên tục rồi vứt cái khăn xuống đất, cô dùng tay cào xé tay chân thật mạnh.

"Vẫn còn! Vẫn còn! Mùi của anh ta...mùi rác rưởi! Tại sao! Không đi? Tại sao!" Cô hét lớn, đáy mắt lộ vài mạch máu nhỏ, mặt nhăn lại đến đáng sợ.

Tô Hiểu Du thở dốc, tự mình nhìn vào trong gương, môi bị cô cắn đến bật máu.

"Xem kìa. Mình thật xinh đẹp ha ha!" Cô chạm tay vào tấm gương, vẽ một mình trái tim méo mó.

Đột nhiên trong gương cô lại tưởng tượng ra Trần Phong đứng bên cạnh, anh mỉm cười thê lương. Không đợi quá một giây cô giật bắn quay lại, không có...không có anh.

Nhìn vào trong gương, cô dịu ánh mắt.

"Có phải anh rất cô đơn không?"

Tingtoong.

Bên ngoài cửa chính vang lên từng tiếng chuông inh ỏi, Tô Hiểu Du hơi chau này khoác áo tắm bước ra ngoài. Nét mặt rất bất mãn.

"Anh là ai?"

Nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cô cất giọng truy xét. Hắn? Cô chưa từng gặp qua.

Anh ta nhìn cô hồi lâu, mặt cương nghị cùng chiếc vali nhỏ trên tay, loại để dùng đựng những tài liệu hay vật dụng nhỏ thông thường.

"Cô Tô. Tôi là luật sư của ngài Trần."