Vốn định thuê căn nhà nhỏ nào nó ở tạm. Nhưng lại không có tiền, tuy Tư Cẩn Khang là bạn thân của cô nhưng chính là vẫn rất ngại khi mở lời vay mượn. Cô chỉ vay một chút tiền ở khách sạn, đến nay đã là ngày thứ ba. Dự đoán số tiền còn lại đủ ở lại đây một tuần. Cô thấp thỏm đứng ngồi không yên, cứ tình hình này thật đúng là rời xa Lục Tiêu Bá là lụi bại triền miên. Cô không thể để anh biết cô sống trong khổ sở ăn uống khom khem như này. Quyết định phải kiếm một việc làm tử tế.
Tuy nhiên một thời gian dài rồi cô chưa từng phải lao động chân tay hay đầu óc, cơ thể sinh lười biếng đến nỗi sợ đi làm. Tất cả đều tại Lục Tiêu Bá chiều hư mà ra. Sung sướng đã quen bây giờ vất vả một chút đã không chịu được!
Cô bắt đâu công việc đã từng quen thuộc mỗi ngày của mình. Chính là nộp hồ sơ xin việc!
Những ngày đầu đều rất khó khăn, với năng lực của cô, cộng thêm không có kinh nghiệm rất khó để được nhận vào các công ty lớn. Thôi lớn nhỏ đâu quan trọng gì nữa? Quan trọng nuôi được cái miệng của cô là ổn!
Cô gửi hồ sơ vào các website công ty nhỏ, chỉ mong may mắn được nhận đại vào công ty nào đó.
Ngày hôm sau có một cuộc gọi phỏng vấn, cuối cùng cô cũng đã được nhận vào làm ở một công ty mới thành lập không lâu đang trên đà phát triển. Công ty TP!
Nghe nói đứng sau TP là một CEO có khả năng kinh doanh tài năng, công ty này hình như là một chi nhánh nhỏ của tập đoàn lớn nào đó. Nhưng mọi thông tin đều được giấu kín cô cũng không quan tâm lắm. Quan trọng có việc làm là được. Có điều chỉ được làm chức vụ nhỏ. Không sao, với năng lực của cô sớm thôi sẽ vượt bậc!
Mấy ngày nay đều đi ăn với Tư Cẩn Khang, cậu ta ngày càng thân thiết với cô không có ý định dừng lại. Tô Hiểu Du vốn ngốc nghếch không suy nghĩ được gì nhiều, bạn thân với nhau thì có gì phải giấu? Vốn dĩ cô coi cậu như người chị em từ lâu, ngoài việc trái giới tính ra thì giữa cô và anh không hè có bí mật.
"Du Du, chồng cũ của cô từ lúc ly hôn đến giờ đã tìm đến cô lần nào chưa?"
Tư Cẩn Khang đối diện nhướng mày, dáng vẻ sinh động của một người nổi bật khiến bao cô gái trong nhà hàng ngất ngây.
Biết là cậu sẽ dò hỏi thông tin của Lục Tiêu Bá, nhưng hai từ "chồng cũ" vô tình làm cô tổn thương trong giây lát. Cô ngước lên nhìn cậu.
"Sao cậu hỏi vậy?"
"Nếu không muốn nói thì thôi." Anh tỏ vẻ bất mãn hất cằm quay đi.
Lại là tính xấu ấy. Tư Cẩn Khang lại giận dỗi như trẻ con.
"Đã ly hôn rồi đâu cần phải liên lạc? Hơn nữa anh ta còn đang bận giải quyết mấy chuyện lộn xộn ở công ty, dư đâu thời gian nỉ non tìm tôi chứ." Cô giương cong khóe miệng che chắn nụ cười không vui.
"Anh ta không tìm cô, cô không liên lạc. Muốn chấm dứt thật?"
Câu nói thản nhiên đến điên khùng! Nếu không muốn chấm dứt thì cô đâu phải giở trò ăn nói hàm hồ để anh ta chịu ly hôn? Anh không tìm cô chắc chắn là vì hận cô sâu sắc. Cô không tìm anh ta bởi vì cô không còn là gì đối với anh, hai người bây giờ đơn thuần chỉ là người lạ từng thân quen nhất!
"Giữa anh ta và tôi bây giờ là người xa lạ, có đi ngoài đường vô tình gặp đối với tôi mà nói cũng sẽ coi như không quen." Cô thốt ra từng lời lạnh như băng, thoạt nhiên không biết rằng đối phương lại bị làm cho kích động đến cười thoải mái.
"Sẽ có người thay anh ta làm cho cô hạnh phúc!"
"Hử? À, tôi không nghĩ sẽ có người tiếp theo thay thế vị trí của anh ta!" Thay anh làm cô hạnh phúc? Làm gì còn ai có khả năng ấy? Trước nay cho đến khi gặp Lục Tiêu Bá cô vẫn không tin vào một ai. Đàn ông đối với cô đều là sự hào nhoáng đẹp đẽ bên ngoài, nhưng sự thật rằng sau lớp quyến rũ của đàn ông đều là thống khổ chỉ phụ nữ mới hiểu được!
Nghe đến đây Tư Cẩn Khang bị lời nói vô tâm của cô dập tắt nụ cười vừa hiện hữu. Hóa ra trong lòng cô Lục Tiêu Bá là người quan trọng như vậy, vốn khi rời ra anh ta cô đã không hề muốn yêu thêm ai. Xem ra cả đời này giữa hai người chỉ có thể tồn tại tình bạn trong sáng như thời đi học. Muốn tốt hơn cũng không thể đòi hỏi, chi bằng cứ giấu đi thứ cảm xúc hỗn loạn này, chôn chặt trong tim mình không để cô nhìn thấy.
Tư Cẩn Khang cười nhạt, không nhìn cô cũng không đáp trả lại lời nói. Đối với cô biểu cảm của anh như đang chê cười cô vậy.
"Đừng cười tôi như thế."
"Tôi cười thì sao chứ? Cậu đang cười đểu tôi đúng không?" Cô hứ nhẹ một cái, tay khoanh trước ngực liếc liếc như con mèo nhỏ đang nhõng nhẽo, khiến cậu cười nhẹ nhàng mà nói.
"Rõ ràng là tự cô nghĩ. Không lẽ tôi không được phép cười?"
"Được rồi cứ thoải mái đi." Cô bất mãn đưa thìa cơm vào miệng nhai như nuốt cơn tức xuống họng.
"Hay cô đến công ty tôi làm đi? Bên tôi đang tuyển dụng nhân viên vài bộ phận. "
"Không thể. Tôi sẽ dựa vào chính năng lực của mình, làm cho cậu khác nào để cậu dạy tật lười biếng?"
An Khang là công ty đang trong giai đoạn phát triển trong một năm trở lại đây. Tư Cẩn Khang là bạn cô nhất định sẽ không công bằng mà nâng đỡ, như vậy cô thấy mình đúng là quá vô dụng, lại không thể khai thác chính tiềm năng của mình. Nghe lời đề nghị liền từ chối ngay.