Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Chương 77: Anh giúp em



Nghe vậy cô hãnh diện vô cùng. Trước kia cô không biết nấu ăn, úp mì chính là sở trường của cô. Nhưng từ khi lao mình vào Lục Tiêu Bá không hiểu sao ngày đêm chỉ mong muốn nấu những món ăn ngon cho anh ta, chỉ muốn làm anh ta vui vẻ và bất ngờ, sau hai năm cuối cùng trình độ nấu ăn cũng lên tay một chút. Nhưng chỉ là một chút! Một chút thôi!

"Đồ em nấu đương nhiên rất ngon!" Cô cười tít mắt, tay vỗ ngực tự mãn.

Anh nhìn cô mà không giấu được cảm xúc, thật buồn cười quá đi mất.

Bỗng chốc muốn nếm thử tài năng của mình xem ngon đến đâu. Cô với dài tay ra gắp miếng thịt nhỏ cho vào miệng.

"Sặc...mặn quá!" Cô lè lưỡi bất mãn nhèn ngay miếng thịt ra chiếc bát nhỏ. Vậy mà anh ấy khen ngon? Chính là dối lòng và lừa cô rồi!

"Không sao chứ?" Anh đặt xuống cốc nước bên cạnh cô, tay vuốt vuốt lưng cô.

"Anh nói dối. Nó rất mặn!" Cô nhăn mặt bất mãn nhìn anh hằm hằm.

"Anh thấy vậy là vừa."

"Hừ. Nếu anh ăn uống như vậy rất dễ mắc bệnh đấy!" Chuyên gia nào nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày chứ hả? Mặn như vậy lại kêu vừa vặn, anh chính là bị hại ăn mặn đến khẩu vị có vần đề rồi.

"Ăn cơm em nấu còn lo mắc bệnh?" Anh không hề khách sáo còn gắp lên một miếng thịt cho vào miệng như chêu ngươi cô.

"Không cho anh ăn nữa." Cô nhíu mày không hài lòng muốn giành lấy đĩa thịt nhỏ. Không ngờ chậm tay bị anh cướp mất mà ngã nhào vào lòng anh.

Cả hai phút chốc bùng nổ, mặt đỏ ửng nhìn nhau chằm chằm.

"Ừm...không nên ăn món đó nữa." Cô giật mình thu lại hành động thân mật ấy, nhẹ nhàng thả mình xuống ghế giả bộ nghiêm túc.

"Xấu hổ gì chứ?" Anh hơi cúi đưa tay bẹo má cô cưng chiều, nhìn dáng vẻ cô bây giờ rất dễ làm người khác phạm tội.

"Em không có." Cô chu chu môi phản bác, ánh mắt bất mãn không dám nhìn thẳng vào anh.

"Em không ăn thì để anh ăn, vứt đi rất lãng phí." Anh nhìn bàn thức ăn, háo hức ngồi xuống bàn từ từ thưởng thức từng món một.

May mắn còn một vài món còn ăn được, tuy vậy vài món chính cô nấu đều là món thì mặn quá, món thì ngọt quá chính cô cũng không thể nuốt nổi nhưng Trần Phong lại ăn rất ngon lành, thi thoảng còn gật đầu tán thưởng như thể chúng rất ngon vậy.

"Anh ăn ít thôi." Cô nhìn các đĩa thức ăn dần vơi đi, ăn nhiều như vậy sợ anh sẽ tức bụng.

"Em tính toán với cả anh nữa à? Được thôi, anh sẽ không ăn nữa." Trần Phong lấy khăn bên cạnh khẽ lau miệng, ánh mắt hợi cụp xuống cố ý để cô hiểu nhầm.

"Đúng đó. Em chính là vậy!" Thà để anh hiểu nhầm còn hơn để anh bội thực. Cô đanh đá lên tiếng khiến anh có chút ngạc nhiên.

"Tóc em còn ướt?" Trần Phong đưa tay với vài lọn tóc, lông mày nhíu nhíu không hài lòng.

"Tóc em lâu khô." Cô hướng mắt nhìn lọn tóc trên tay anh. Đúng thật là tóc cô hơi dày, vả lại còn dài nữa, nhiều lần muốn cắt nhưng không nỡ. Cô đã nuôi tóc rất lâu rồi. Tóc cô cũng chính là đoạn thanh xuân của cô.

"Hong khô tóc. Anh rửa bát." Anh vắn ống tay áo lên gọn gàng bắt đầu dọn bát đĩa.

"Không được. Anh ngồi nghỉ ngơi đi. Em rửa bát!" Cô luống cuống đứng dậy phụ anh một tay.

"Vận động chút, bụng anh no như vậy nỡ lòng nào cho anh ngồi?" Anh chỉ chỉ tay xuống bụng, qua lớp áo vẫn có thể thấy nó hơi phồng lên vì ăn quá nhiều, cô hơi tức giận xong cũng buồn cười chiều ý anh.

Một lát sau Tô Hiểu Du vẫn đang mò mẫm cách bật chiếc máy sấy. Đây là loại mới ra, hơn nữa cũng không biết đâu là công tắc cô thật sự bó tay rồi.

"Em đang làm gì vậy?" Trần Phong rửa bát xong liền tiến lại phía bàn trang điểm của cô, nhìn bộ dạng bất mãn của cô đối với cái máy sấy trong tay liền hiểu ra được vấn đề.

"Em...không biết cách dùng." Cô xịu mặt xuống đưa máy sấy ra trước mặt anh.

"Anh giúp em." Anh nâng khóe miệng lên một nụ cười ấm áp. Bật nhẹ công tắc hong tóc cô nhẹ nhàng.

Tô Hiểu Du phân vân, hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn anh nghi hoặc. Anh biết sấy tóc cho phụ nữ nữa sao? Cô không muốn tóc cô trở nên rối hơn so với ban đầu đâu nhé!

Tay anh luận động đảo đảo khắp đầu cô, động tác dịu dàng khiến cô không thể không chú ý, anh còn sấy sao cho không để cô bị nóng da đầu. Anh giống như người đa năng vậy. Đã tài giỏi còn biết nội trợ, thật đáng khâm phục.

Cô nhắm mắt tận hưởng một chút rồi he hé mắt ra. Kể cả khi cô đi gội ở tiệm bên ngoài cũng không tránh tình trạng bị giựt tóc hay bị đánh bới tóc như tổ quạ. Vậy mà anh lại hong tóc cô khô một cách thần kì, không đau, không rối. Mái tóc mượt mà dần khô lại, cô nhìn anh qua lớp gương phản diện lại hình ảnh của cô và anh, anh thật đẹp trai...

"Nhìn đủ chưa?" Anh đăm chiêu suy nghĩ nhìn cô. Mặt anh còn lưu lại thức ăn à?

"Chưa...à không...đủ, đủ rồi!" Lời lẽ cô không nghe lời mà nhảy lên loạn xạ trong đầu, bất giác nhìn anh. Thấy anh vui vẻ cười tươi rói, nhìn anh như vậy cô không kìm được lòng mà cười theo.

Tại sao trước kia cô không nhận ra anh cũng dễ thương đến vậy.