Vợ Ơi, Về Nhà Nào

Chương 87: Lau giúp anh



"Thật có khí phách. Tốt lắm chàng trai." Ông lão cười hòa nhã đưa tay lên vỗ vai Trần Phong, hai người cười thân thiết với nhau.

Bà lão cũng quay sang nhìn cô, bà già rồi nhưng khi cười vẫn rất đẹp lão, trước kia bà rất đẹp chăng?

"Cháu có chồng thật tốt. Hai bác đi trước nhé."

"À...dạ. Cháu chào hai bác." Cô gấp gáp cúi nhẹ đầu xuống chào hỏi lễ phép. Hai má vẫn ửng hồng tô điểm cho cả khuôn mặt khả ái.

"Hai bác đi cẩn thận!" Trần Phong kéo cao nụ cười rạng rỡ, đứng sang một bên nhường đường cho hai người họ.

Đến khi họ đã đi xa rồi Trần Phong vẫn không bớt đi sự thỏa mãn đang sôi sục trong mình, cuối cùng cũng có người nhìn vào thừa nhận họ giống vợ chồng. Đương nhiên anh phải vui!

"Họ đi rồi, anh còn cười?" Tô Hiểu Du nhìn anh khó hiểu.

"Họ ở lại mới có thể cười?"

"Em không có ý đó. Hứ!" Cô phùng miệng lườm yêu anh một cái rồi quay đi.

[...]

"Anh đói không?"

Về đến khách sạn Tô Hiểu Du bụng liên tục cồn cào, trưa nay cô ăn hơi ít nên giờ dạ dày có phần phản động.

"Em đói rồi?"

Trần Phong nhìn cô dịu dàng, tay vòng qua eo cô, vòng tay ôm kín cô trong lòng, khuôn mặt cô có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của anh đang đập thình thịch.

"Ừm..." Cô gật nhẹ đầu, anh chạm vào cô có cảm giác cơ thể như bị thiêu đốt vậy, nóng nóng có chút khó chịu. Càng có cảm giác như mình làm điều này là sai trái

"Em nấu gì đó ăn tạm. Anh đi tắm." Trần Phong buông cô ra, ho nhẹ một cái.

"Chẳng phải tối chúng ta phải đi ăn sao?"

"Vậy thì nấu ít. Từ giờ đến tối còn mấy tiếng nữa, em nhịn nổi?"

"Vậy được."

Trần Phong đi dép trong bụng cô mất rồi. Thật ra ngay cả anh không nói cô cũng đi nấu, chỉ là muốn hỏi ý kiến anh trước coi như cho có.

Thời gian hí hoáy trong bếp, lúc lúc cô lại cảm nhận được tiếng nước rơi róc rách phát ra từ phía nhà tắm, hơi thở bỗng nhiên trở nên nặng nề, hai tai hồng hồng, đôi môi mím chặt vào nhau. Cô không bình tĩnh nổi trong trường hợp này! Trước đó ngoài Lục Tiêu Bá ra cô chưa nhìn thấy người đàn ông nào tắm trong không gian của mình cả. Có chút không bằng lòng lại nghĩ lộn xộn mọi chuyện lên. Ngay cả Trần Phong có tắm ở nhà cô thì cũng đâu có sao, anh là bạn trai cô, có thể tắm ở nhà cô là chuyện hiển nhiên quá bình thường, xong vậy cô lại tưởng tượng ra những cảnh tượng trong nhà tắm thật phong phú quá đi!

Không biết nhìn anh khi tắm ra sao? Cơ thể anh nhìn như nào? Anh hay tắm sữa tắm gì? Tóc anh khi gội xong có mượt mà hơn khi vuốt keo không? Có thể anh khi ngấm nước có tỏa sáng không?

Aaaa!

"Tỉnh lại đi Tô Hiểu Du! Mày đang nghĩ chuyện bậy bạ gì vậy?" Cô đưa hai tay lên vỗ bem bép vào mặt, phải tỉnh táo lại! Trần Phong chỉ đi tắm thôi, cấm có nghĩ bậy!

"Vậy em đang nghĩ chuyện bậy bạ gì thế?"

Từ phía sau choàng lấy cô, Trần Phong lập tức tóm gọn được cô gái nhỏ nhắn đang phân tâm đỏ bửng mặt. Dáng người cô nhỏ nhắn, đứng từ phía sau có thể bao trọn cô, thưởng thức hương thơm từ cô rồi.

"Anh..anh tắm xong rồi sao?"

Tô Hiểu Du giật thót mình ngoái đầu lại nhìn anh. Mái tóc anh còn đọng xuống vài giọt nước trong suốt. Cả người anh phát ra hương thơm nam tính khiến cô phải mê mẩn hồi lâu.

"Nhìn đủ chưa?" Trần Phong dịu dàng đặt xuống môi cô một nụ hôn.

"Anh...anh không mặc đồ sao?" Cô xấu hổ nhìn xuống liền bắt gặp thân hình to lớn được bao bọc lại bởi chiếc áo choàng tắm màu trắng muốt. Xương quay xanh anh phập phồng, từ mái tóc ngắn chảy xuống vài giọt nước ấm.

"Chút anh mặc." Anh nhỏ giọng. "Ngại ư?"

"Ai nói anh em ngại chứ? Em không có!" Cô khẳng định rồi phi ra khỏi lòng anh, hai tay chống hống nhìn anh một cách hung hăng. Tuy vậy khuôn mặt cô lại biểu hiện rõ sự trẻ con.

"Mặt em viết rõ như vậy, ai cũng có thể đọc được."

"Rõ..rõ vậy sao?" Cô đột nhiên rùng mình đưa tay lên xoa xoa khắp mặt, trách là trách do cô quá ngây thơ!

"Ha ha" Anh bật cười tít mắt. "Hiểu Du, có thật em sắp hai sáu tuổi rồi không?"

Cô trừng mắt lên nhìn Trần Phong, anh muốn nói gì mà phải vòng vo như vậy, truyện này còn có thể đùa.

"Em đương nhiên là sắp hai sáu tuổi. Sao nào?"

Trần Phong hơi giương khóe miệng cười ấm áp, cô đã làm xáo trộn tâm trí của anh từ lúc cô xuất hiện rồi, nên giờ kể cả cô có lộ vẻ mặt tức giận nhất thì trong mắt anh vẫn cứ là đáng yêu nhất.

Trần Phong ngồi xuống ghế gần đó, lấy chiếc khăn nhỏ được vắt trên cổ xoa xoa đầu, vì là góc ngắn nên không cần hong khô, lau qua một chút là được.

Tô Hiểu Du chăm chăm vào hành động của anh. Nhìn anh như bức tượng được tạc tỉ mỉ, từ con người mộc mạc cũng biến thành viên kim cương quý giá, rất đẹp, phải nói là nhìn anh lúc này rất đẹp!

"Em lau giúp anh." Tô Hiểu Du mồm mép lém lỉnh nhanh tay lấy chiếc khăn từ tay anh, xoa xoa tóc anh nhè nhẹ. Cố gắng tỏ ra nghiêm túc nhất có thể nhưng khi chạm vào đầu anh bàn tay liền trở nên cứng lại, ngực phập phùng lệch nhịp liên tục.

Trần Phong cườm thầm trong bụng, chính là trong lòng cô đã thừa nhận anh rồi!

Anh bây giờ chỉ cần ngồi im tận hưởng giây phút đẹp đẽ này thôi! Có chút tham lam nhưng anh sẽ không để cô rời xa anh, hơi thở của cô cũng chính là nhịp điệu cuộc sống của anh.