Hai tháng, hơn hai tháng trôi qua, nhà họ Lam và nhà họ Lăng đã lật hết mọi ngóc ngách trên thế giới, người nắm rõ tình hình cũng theo bản năng mà tránh đi như tránh bom tránh đạn.
Mà có vài thành phần không tự biết mình biết ta, liền xem nó trở thành quá khứ.
Tất cả mọi người đều biết Lam đương gia, Lam Duê, bị tập kích bất ngờ, không rõ tung tích.
Nhưng cô không có ở đây, cũng không đại biểu cho việc nhà họ Lam có thể để mặc cho người ta vuốt ve ra sao cũng được, nhìn xem những kẻ đang muốn mượn cơ hội này để gây sóng gió, không phải là muốn trở thành nơi trút giận hay sao.
Tập đoàn Lam thị và Lăng thị, trong khoảng thời gian này cũng có động tác rất lớn, nhiều luật lệ khác nhau được đưa vào hoạt động.
Mà quy định dễ thấy nhất trong đó, chính là tuyệt đối không giao thiệp và hợp tác với tập đoàn Fiennes.
Không thể không nói, đây cũng được xem là một trận giận cá chém thớt.
****
Thái Bình Dương, trên một hòn đảo nhỏ nằm tách biệt với bên ngoài.
Sóng biển vỗ bờ, tháng tư đã không còn mang theo cái giá lạnh của mùa đông nữa, gió biển lướt qua, thoang thoảng vị mặn. Trên mặt biển, mấy con hải âu trắng muốt thi nhau bay lượn.
Trên bờ cát vàng óng, một người phụ nữ tóc ngắn, một chiếc mền khá dày được phủ lên trên hai chân cô, ngồi trên xe lăn, ngửa đầu, híp hai mắt lại.
Vươn những ngón tay thon dài, giơ lên giữa không trung đón lấy ánh mặt trời, ngón áp út và ngón út vốn mang theo nhẫn cưới và nhẫn cảm ứng, bây giờ lại rất trống trải.
Đặt một tay khác lên bụng, khẽ nhoẻn miệng cười.
"Bên ngoài nghiêng trời lệch đất vì cô, trái lại cô còn cảm thấy dễ chịu.”
Âm thanh trầm thấp vang lên ngay sau lưng, cười như không cười, bên trong còn mang theo sự giễu cợt bất đắc dĩ, thái độ rất mâu thuẫn.
Người phụ nữ tóc ngắn chính là nhân vật chính, người đã khiến nhà họ Lam và nhà họ Lăng náo động trong suốt hai tháng vừa qua, Lam Duê.
Lam Duê không quay đầu lại, nhếch môi cười giễu: “Vậy thì, Andrew tính khi nào mới để tôi rời khỏi đây?”
Do vụ nổ dữ dội từ dạo trước, toàn bộ tấm lưng của cô bị phỏng phiêm trọng, hai chân đều bị sức mạnh của nó đánh thẳng vào, xương cốt gãy lìa, e rằng, nếu không tu dưỡng một năm, căn bản cũng không có biện pháp nào để hất ra xe lăn ra đứng lên.
Từ khi cô có dấu hiệu tỉnh lại, tất cả những thiết bị liên lạc và định vị để những người trong nhà họ Lam có thể tìm ra cô đều biến mất hoàn toàn. Cô chỉ có thể đồng ý ở lại trên hòn đảo nhỏ vô danh này, an tĩnh dưỡng thương.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người cứu mình lại là Nathan Andrew.
Mặc dù ban đầu hắn đã từng muốn giết chết đứa bé mà cô đã hao công tốn sức để bảo vệ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ lại, trong lòng Lam Duê vẫn còn tồn tại sự cảm kích, ít nhất cũng không còn bài xích hắn giống như trước nữa.
Một bóng đen hạ xuống, che khuất ánh mặt trười trước mắt Lam Duê, gương mặt anh tuấn hệt như yêu nghiệt chỉ cách cô chừng hai mươi xen-ti-mét.
Lúc này đôi mắt màu xanh lục của Andrew vẫn lóe lên ánh sáng tàn độc, có chút không biết phải làm sao: “Lam Duê, cô đã đồng ý với tôi, trong khoảng thời gian này sẽ ngoan ngoãn tịnh dưỡng thân thể.”
"Tôi vẫn luôn tịnh dưỡng thân thể." Cô vừa không đứng lên, cũng không hành hạ cơ thể của mình, tại sao lại bảo là còn chưa tịnh dưỡng tốt nữa hả?
Andrew phiền não bới bới mái tóc bạch kim mềm mại của mình, nóng nảy nói: "Tôi biết cô lại vừa nghĩ đến Lăng Ngạo, cô cứ quan tâm đến anh ta như vậy? Rõ ràng người cứu cô là tôi.”
"Anh ấy là chồng tôi!" Lam Duê giương mắt lên, thản nhiên nói: "Câu này anh đã nói không dưới trăm lần, tôi cũng đã trả lời không dưới trăm lần, Andrew, suy cho cùng là anh đang muốn câu trả lời như thế nào từ tôi?”
Thân thể bất tiện khiến tính khí của Lam Duê có vẻ nóng nảy hơn trước đôi chút.
Lúc này cô lạnh lùng nhìn lên người đàn ông trước mặt, đáy mắt lóe lên một tia thiếu kiên nhẫn.
Andrew sững sờ, hắn chưa từng nghĩ tới, chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi, thế nhưng lại khiến cô dễ dàng nổi giận đến vậy.
Có chút mê mẩn ngắm nhìn gương mặt bởi vì tức giận mà nổi lên một tầng đỏ ửng, hắn phát hiện, mái tóc ngắn lại càng khiến cô xinh đẹp động lòng người, bên trong đôi mắt đen láy ẩn chứa màng sương tức giận.
Hắn phát hiện, hai tháng ngắn ngủi vừa qua là khoảng thời gian yên bình nhất trong suốt quãng đời của hắn, không có bất kỳ người nào quấy rầy, thư thái dễ chịu.
"Được rồi, chúng ta trở về ăn cơm trưa đi, ngày nào cô cũng ăn cơm không đúng giờ, cô chịu nổi, nhưng chẳng lẽ đứa bé trong bụng cô cũng muốn chịu đói với người mẹ vô trách nhiệm này sao?”
Nói xong, Andrew liền đi vòng qua sau lưng Lam Duê, cẩn thận đẩy chiếc xe lăn của cô hướng về phía căn biệt thự màu trắng ở gần bờ biển.
Lam Duê khẽ sờ tay lên bụng, nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Andrew, dù là thông minh như cô cũng thật sự đoán không ra, rốt cuộc bên trong hồ lô của hắn đang chứa cái gì.
Ngày trước còn hận không thể giết được cô, thế nào mà sau khi cứu cô thì ngược lại, thái độ quay ngoắt đến 180° độ?
"Andrew!" Trầm tĩnh một lát, Lam Duê chợt mở miệng: "Anh biết Liliane không?"
Nụ cười trên mặt Andrew hơi khựng lại, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời làm sao.
Đương nhiên hắn biết, dẫu sao hắn cũng đã từng có đoạn thời gian cùng hợp tác với Fiennes, quả thật đã từng tiếp xúc qua Liliane. Càng rõ ràng hơn khi hắn biết Liliane đã từng giả chết để thoát khỏi Cục cảnh sát hình sự quốc tế, nhưng trên thực tế là đi quy phục tập đoàn Fiennes.
Bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ tới là sẽ hợp tác chính thức với Fiennes, cho nên cũng không để ý gì lắm.
Khiến hắn vô cùng kinh ngạc, làm sao Lam Duê lại hỏi đến cô ta.
Thấy người phía sau lưng cả nửa ngày trời không thèm trả lời, Lam Duê nhắm mắt lại: "Thôi, không biết coi như cho qua."
"Tôi biết rõ!"
Andrew không muốn lừa gạt cô, nhưng cũng chỉ tiết lộ một số ít thông tin cho cô biết: “Cô ta là người phụ trách việc thỏa thuận trong tập đoàn Fiennes, nhưng mà cụ thể là làm gì thì tôi không rõ lắm, ban đầu tôi có hợp tác với bọn họ được một thời gian, Liliane là người tiếp đón. Có thể nhìn ra, địa vị của Liliane ở bên trong cũng không nhỏ, chỉ là, hình như cô ta làm việc có hơi miễn cưỡng.”
Liliane miễn cưỡng làm việc, chuyện này cô có biết chút đỉnh.
Trước khi kết hôn cô có gặp qua Liliane một lần, lúc ấy cũng không để ý lắm.
Lần thứ hai nhìn thấy Liliane, là vào trận tập kích ở hôn lễ của cô, khi đó Liliane đã dẫn cô chạy ra ngoài, sau đó liền lặng yên không một tiếng động rời khỏi.
Có thể nhìn ra, chỉ mới một tháng không gặp mà Liliane đã tiều tụy đi rất nhiều, thoạt nhìn hình như đã bị người ta ngược đã không ít.
Nếu thật sự phải làm việc miễn cưỡng như vậy, biết đâu, ngược lại có thể lợi dụng Liliane được một chút.
Ôm suy nghĩ như vậy, Lam Duê tiếp tục lưu lại trên hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.
****
Hết lần này đến lần khác không tìm được tí manh mối nào của Lam Duê, bầu không khí bao quanh người Lăng Ngạo càng trở nên u ám, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, không khó để nhìn ra, có thể anh sẽ bộc phát thật sự.
‘Rầm’ một tiếng, thêm một viên quản lý khu vực nữa bị xử lý.
Máu tươi chảy xuống từ trên trán của một người đàn ông trung niên hơi mập, rõ ràng bị đau đến toát cả mồ hôi lạnh nhưng lại không dám lấy tay chùi đi.
Người đàn ông trung niên kia đến từ Trung Quốc, ông ta nắm giữ toàn bộ quyền khống chế của thế lực ngầm ở nơi đó, Bạch Lợi Toàn.
Lần này ông ta đến đây để báo cáo với Lăng Ngạo chút việc hệ trọng đã xảy ra trong thời gian này.
Ngờ đâu, lời vừa mới trôi ra khỏi miệng, lại bị Lăng Ngạo dùng tập văn thư bọc da dày cộm ném thẳng vào trên trán.
"Mất một nửa quyền sở hữu?" Lăng Ngạo cười lạnh, đáy mắt ẩn chứa sự tàn nhẫn: "Bạch Lợi Toàn, tôi nuôi ông làm bù nhìn hả?"
Thật ra thì Lăng Ngạo đã sớm biết được đôi chút, chỉ là, trong khoảng thời gian này vẫn luôn bị chuyện của Lam Duê trì hoãn, cho nên tạm thời anh chưa kịp xử lý. Tiện thể cũng muốn xem xem khi nào thì mấy người này tính báo cho anh biết chuyện ấy, bây giờ thì tốt rồi, quyền kiểm soát bị mất đi một nửa, Bạch Lợi Toàn kia mới run lẩy bẩy đến báo cáo.
"Thủ lĩnh......"
Lăng Ngạo tàn nhẫn nhếch môi: "Bên cạnh tôi chưa bao giờ cần đến đồ bỏ đi!”
Chỉ một câu, cũng đủ để xác định sự sống chết của Bạch Lợi Toàn.
Lăng Ngạo vốn tàn nhẫn, không phải là không xử trí, mà là tạm thời không có tâm tình để làm việc đó.
Là anh phóng túng quá rồi!
"Thủ lĩnh, cho tôi thêm một cơ hội nữa, lần sau......"
"Không có lần sau!" Ngự Phong ra hiệu bảo người giữ hắn lại, mang ra khỏi phòng: “Từ khi ông phạm phải sai lầm, nhưng lại không biết sửa chữa, thì chính ông đã đánh mất đi cơ hội duy nhất.”
Đúng là như vậy, quả không sai!
Bạch Lợi Toàn bất chợt nhớ tới, trước nay thủ lĩnh vốn lạnh lùng tàn nhẫn, tính khí bất định. Chẳng qua là, trong khoảng thời gian này anh rất ít khi quản lý bọn họ, và cũng bởi vì bọn họ nhận thấy, trong một vài trường hợp thủ lĩnh đã khoan dung tha thứ, từ đó quên mất bản chất con người thật của vị thủ lĩnh này, người từng khiến bọ họ vừa nghe tin đã sợ vỡ mật.
Hai mắt của Bạch Lợi Toàn dại ra, máu tươi trên trán đã đông lại.
Thủ lĩnh vẫn là thủ lĩnh như trước đây, bất quá còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn.
Ông ta bỗng nhiên nhớ ra, Lam đương gia mất tích đã lâu rồi, cho nên…..hình như ông ta vừa phạm tội đúng ngay miệng núi lửa.
Vẫn như cũ, một chút tin tức cũng không có, lần thứ hai, lần thứ hai cũng không nắm bắt được gì.
Lần đầu tiên là tập đoàn Fiennes bất thình lình xuất hiện, một chút đầu mối cũng không lần ra được, anh và Lam Duê đã bỏ ra thời gian lâu như vậy, thế nhưng cái gì cũng không điều tra ra.
Giờ thì coi như xong, bây giờ chuyện này liên lụy đến Lam Duê, đã hơn hai tháng trôi qua nhưng không tìm ra dấu vết.
"Loảng Xoảng!"
Vật nặng đánh vỡ thủy tinh tạo nên tiếng vang dữ dội, khiến Âu Liêm và Ngự Phong đứng ngoài cửa, gương mặt biến sắc trong tích tắc, vội vàng mở cửa phòng vọt vào.
"Thủ lĩnh!"
"Đi ra ngoài!"
Bọn họ chỉ vừa kêu lên một tiếng, Lăng Ngạo lập tức cắt lời.
Bây giờ anh cần yên tĩnh để suy nghĩ một chút, rốt cuộc là mắc xích đang nằm ở đâu.
Âu Liêm nhíu chặt hàng lông mày, lo lắng nhìn cánh tay phải rướm máu của anh, mơ hồ còn nhìn thấy cả lớp thịt bên trong, cuối cùng cũng không nói gì, theo Ngự Phong lui ra bên ngoài.
"Lần này thủ lĩnh nổi cơn thịnh nộ thật rồi, kết quả mới vừa nãy của Bạch Lợi Toàn chính là một hồi chuông báo động. Tôi có thể đoán ra được, nếu lại có người đến báo với thủ lĩnh tin tức gì không hay, vậy thì kết quả cũng chẳng tốt hơn.”
Âu Liêm dựa vào trên lan can hành lang, nghiêng người nhìn xuống mấy người đi đi lại lại ở lầu dưới, lạnh lùng nói.
"Ừm!" Ngự Phong gật đầu lên tiếng: "Bất quá, đây mới là tác phong xử sự của thủ lĩnh."
Từ trước đến nay thủ lĩnh làm việc gì đều là nói một không hai, cơ hội là do bản thân người đó tự cân nhắc, mà không phải đợi đến chuyện cận kề ngay trước mắt, lúng ta lúng túng, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn, sau đó mới nghĩ cách xoay chuyển tình hình, như vậy, ngoại trừ tự tìm đến cái chết thì còn đường nào để lui nữa?
Không chỉ riêng thủ lĩnh, cho dù là Lam đương gia, đối với cách giải quyết những chuyện này, e rằng cũng không khác gì so vớ thủ lĩnh.
Sự kiện Dã Điền Hùng ở Nhật Bản từ dạo trước là một ví dụ điển hình, đó chính là tiêu diệt toàn bộ.
Quả nhiên, về mặt giải quyết những chuyện này, thủ lĩnh vẫn còn có chút nhân tính đó chứ!