Lam Duê sinh non ngoài ý muốn, phải chạy đến bệnh viện gần nhất, nhưng vị trí hiện giờ của bọn họ thật sự không thích hợp chút nào, quan trọng hơn là, bây giờ cô không thể di chuyển, nếu như trên đường đi có xảy ra gì bất trắc, tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Vân Thanh và Âu Liêm nhìn nhau, hàm ý trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
Xem ra chỉ còn cách trở về điểm xuất phát, cố hết sức bảo vệ mẹ tròn con vuông.
"Ưmh......"
Đột nhiên nâng cằm lên, gương mặt xinh đẹp của Lam Duê giờ phút này ngập trong mồ hôi lạnh, tái nhợt đến dọa người.
"Đáng chết!" Lăng Ngạo ôm người phụ nữ trong ngực, khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc lúc này lạnh lẽo kinh người. Mặc dù lo lắng, thế nhưng anh cũng không thể dung túng cho hành động tự tiện chạy đến của cô.
"Ai cho em tới xen vào việc của người khác? Anh rõ ràng bảo em ở yên trong nhà, thế nhưng em lại không nghe lời anh nói!”
Cánh tay đang níu chặt lấy ga giường chợt run lên, Lam Duê đè xuống cơn đau bụng sinh đang hành hạ mình, nụ cười đượm vẻ nhợt nhạt, nói: “Em...em cũng không muốn...... Ưmh, không muốn con của chúng ta còn chưa ra đời, mà đã mất cha! Em lại càng...... càng không hy vọng còn trẻ như vậy, mà trở thành quả phụ. Dù sao...... dù sao tìm cha ghẻ cho con, cũng là chuyện, chuyện rất phiền phức!”
Lúc này mà cô vẫn còn có thể nói ra những lời khiêu khích như vậy, khiến tất cả mọi người ở một bên đều cảm thấy không biết phải làm sao, quả nhiên cô là người không chịu nhận thua.
Biết rõ đây chỉ là lời nói đùa nhất thời của cô, thế nhưng sắc mặt Lăng Ngạo liền sa sầm lại, nghiến răng phản bác: "Ai dám? Em là vợ anh!"
Đời này, Lăng Ngạo đã xác định cô gái đang nằm trong ngực, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô nàng xảo quyệt này đâu.
Vừa nghĩ đến việc cô sẽ rúc vào trong ngực người đàn ông khác, Lăng Ngạo khó kềm được cỗ sát ý lạnh lẽo đang trào dâng từ tận đáy lòng.
Người sáng suốt đều biết rõ đây chỉ là lời nói dối mà thôi, anh vẫn cứ nghiêm túc một cách ngoan cố như vậy.
"A......"
Khó kềm nén cơn đau đớn, Lam Duê bật tiếng rên rỉ ra khỏi miệng.
Vốn dĩ sắc mặt đã không được tốt, bây giờ lại trở nên trắng bệch không còn giọt máu, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ trên trán, quần áo trên người thoáng chốc ướt đẫm, dinh dính một mảnh.
Vân Thanh cẩn thận quan sát, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngay cả Âu Liêm ở bên cạnh, nãy giờ vẫn rất bình tĩnh, giờ phút này cũng âm u đến dọa người.
Khó sanh...... ư?
Tại sao lại như vậy được, rõ ràng trước đó đã khám thai rất nhiều lần, tất cả đều bình thường, sao bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nghiêm trọng thế này.
Tình huống bây giờ không thích hợp cho việc sinh con trên biển.
"Lam Duê!"
Người trong ngực nhắm chặt hai mắt, đôi tay xoắn lấy tấm ga trải giường, ngực phập phồng kịch liệt, dáng vẻ cực kỳ khổ sở, khiến giọng nói của Lăng Ngạo cũng dịu dàng, trầm thấp đi rất nhiều.
Đột nhiên, anh cảm thấy hô hấp của người trong ngực như vơi đi, định thần nhìn lại, phát hiện cô đã ngất lịm từ bao giờ.
"Lam Duê!"
"Lam đương gia!"
"Lam chủ!"
Từng tiếng kêu dồn dập, nhưng trước sau Lam Duê vẫn nhắm chặt hai mắt, máu tươi bên dưới đã nhuộm đỏ tấm khăn trải giường, khiến người luôn luôn điềm tĩnh trước sóng to gió lớn như Lăng Ngạo, trong nháy mắt gương mặt tái mét.
Cặp mắt bén nhọn bất ngờ chuyển đến trên người Vân Thanh và Âu Liêm đang ra sức cấp cứu.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Vân Thanh nhanh chóng ngẩng đầu lên, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Khó sanh, phải chạy tới bệnh viện có đầy đủ thiết bị y tế, bằng không, cả mẹ lẫn con đều gặp nguy hiểm.”
Vân Thanh bập bẹ nói lên sự thật, thật ra thì vốn dĩ không có chuyện gì, điểm mấu chốt là từ khi Lam Duê vừa mang thai, đã gánh chịu đủ loại chấn động, mặc dù đứa bé đã được bảo vệ an toàn, nhưng cũng gây nên ảnh hưởng không nhỏ. Mà những ảnh hưởng trên, đối với phương pháp khám thai thông thường, căn bản là nhìn không ra, chỉ khi đến những tháng gần cuối thai kỳ mới từ từ xuất hiện.
Nếu như sinh đủ tháng mà nói, những nguy hiểm trên cũng không phải là mối uy hiếp gì lớn. Nhưng bây giờ lại chịu chấn động mạnh lần nữa, vậy thì tất cả những ảnh hưởng trước đó đều bộc phát ra hết vào lúc này.
Nguy hiểm, quả thật rất nguy hiểm, nếu còn tiếp tục như vậy, không chỉ là đứa bé trong bụng gặp nguy hiểm, mà ngay cả bản thân Lam Duê cũng sẽ......
"Có ý gì!" Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn hai người, biết rất rõ hàm ý trong lời nói của bọn họ, nhưng cứ nhất quyết phải hỏi lại lần nữa. Hành động tự lừa mình dối người, lúc này cũng chẳng ai để ý.
Hai tay Âu Liêm nhuốm đầy máu, nặng nề nói: "Lập tức chạy đến bến cảng gần đây, chúng tôi phải nhanh chóng tiến hành giải phẫu!"
Lúc này anh mặc kệ lời nói của mình có phải là đang ra lệnh cho Lăng Ngạo hay không, dẫu sao thì bọn họ vẫn là người hiểu rõ mức độ nặng nhẹ hơn ai hết.
Quân hạm chạy với tốc độ cực nhanh, sau khi Vân Thanh và Âu Liêm làm xong các biện pháp sơ cứu tạm thời, quân hạm đã cặp bờ.
Hai nhà Lam Lăng đã nhận được tin tức từ trước, hiện giờ đang canh giữ ở vùng lân cận bến cảng Thượng Hải.
Đối với nhóm quân hạm bỗng nhiên xuất hiện, dĩ nhiên là dẫn tới chấn động không nhỏ, nhưng rõ ràng là cả hai nhà cũng chẳng thèm bận tâm chi nữa.
Lấy tốc độ cực nhanh chạy đến bệnh viện gần nhất, Vân Thanh và Âu Liêm lập tức thay áo vô khuẩn, trực tiếp đi vào phòng giải phẫu.
Thời điểm cửa phòng giải phẫu chậm rãi khép lại ngay trước mắt, thân hình cao lớn vạm vỡ của Lăng Ngạo đột nhiên run lên, suýt chút nữa đứng không vững.
"Anh hai!"
Lăng Tuyết hét lên, vội vàng chạy đến đỡ lấy Lăng Ngạo.
Cô thật khó mà tin được, anh hai luôn luôn lạnh lùng ngạo nghễ, giờ khắc này lại tỏ ra bất lực như thế.
Không ngờ chị hai lại quan trọng với anh ấy đến như vậy, điều này thật sự làm bọn họ kinh ngạc.
Lăng Ngạo phẩy tay, lạnh lùng nói: "Anh không sao!"
Đúng, chẳng những anh không có việc gì, mà anh còn tuyệt đối không cho phép cô xảy ra chuyện.
Trong phòng giải phẫu, toàn bộ ca mổ đều do Vân Thanh và Âu Liêm tiến hành, những vị bác sỹ khác trong bệnh viện chỉ có thể đứng sang một bên hỗ trợ.
Lam Duê được gây mê, mặc dù ngủ miên man, nhưng bởi vì trước đó bị chấn động quá mạnh, ngay cả khi ngủ say mà chân mày vẫn nhíu chặt lại một chỗ.
Vì an toàn là trên hết, cuối cùng Vân Thanh quyết định tiến hành sinh mổ (c-section), mặc dù trái với dự tính trước kia, nhưng kế hoạch biến hóa khôn lường, chỉ có thể căn cứ vào tình hình thực tế mà quyết định.
Ba năm sau!
Casino Las Vegas, Mỹ.
So với những vị thanh niên, trung niên, và người già đến đây đánh bạc, bất thình lình xuất hiện ba đứa nhóc con, rõ ràng làm cho tất cả dân cờ bạc ở đây đều vô cùng sửng sốt.
Chẳng lẽ hiện giờ Casino tại Las Vegas này cũng tiếp đãi mấy đứa con nít chừng ba bốn tuổi, răng còn chưa mọc hết nữa ư?
"Hỏng bét, tại sao ba ông chủ nhỏ này lại đến đây? Mau mau, nhanh đi thông báo với đương gia!"
Trong phòng điều hành, nhân viên quản lý vô tình liếc mắt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của ba cậu nhóc kia, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng kêu người đi thông báo với đương gia.
Một người khác sắc mặt cũng rất khó coi, nói đúng hơn thì anh ta đang cảm thấy vô cùng sợ hãi: “Đương gia, đương gia không có ở đây, chẳng phải sáng sớm nay đương gia đã rời khỏi nước Mỹ rồi hả? Không phải là ba đứa ác ma kia nhân cơ hội đương gia đi vắng, cho nên mới cố tình làm bậy như vậy đó sao?”
"Vậy thì Trạch thiếu gia, hoặc là Johan thiếu gia, tóm lại là kêu ai đó đi!" Người nói chuyện trước đó lấy điện thoại ra nói thầm, nếu như hai người này cũng vắng mặt, không phải là muốn lấy mạng của bọn họ thật chứ.
Rõ ràng anh ta đã quên, Vân Trạch luôn luôn là người đi theo bên cạnh đương gia của bọn họ, một tấc cũng không rời, đương gia không có ở Mỹ, dĩ nhiên là Trạch thiếu gia thân ái cũng không có mặt ở đây.
Khi bọn họ vừa gọi được điện thoại cho Johan thiếu gia, lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Trên màn ảnh, ba tên ác ma tí hon lại bắt đầu trêu đùa người khác rồi, cũng may là còn có người đang nhanh chóng chạy đến.
"Liễm Dực, tại sao chúng ta phải đến đây? Chơi chẳng vui tí nào!”
Ba cậu bé con giống nhau như đúc, dáng vẻ đáng yêu khiến người ta khó mà rời mắt, nhất là mấy cái tư thế ông cụ non, khiến những tay cờ bạc đang tập trung trên sòng bài, lúc này cũng không kềm lòng được mà dời tầm mắt, nhìn ba đứa tiểu quỷ chỉ cao đến chừng đầu gối của bọn họ.
"Mẹ không có ở đây, vất vả lắm chúng ta mới có thể lẻn ra ngoài chơi, đương nhiên là phải đi tới nhiều nơi rồi! Liễm Tranh, em nói có đúng không?"
"Trên lý thuyết, Liễm Dực nói rất đúng, nhưng trên thực tế, Liễm Vũ, em có phát hiện không? Bây giờ chúng ta nhìn như cái gì?"
Ba đứa nhóc đứng ở trong đám người, thảo luận sôi nổi như thật.
Ba cậu bé giống nhau như khuôn đúc to nhỏ trò chuyện, quả thật nhìn giống như là đang soi gương.
Cậu bé đứng dựa vào bên phải không hiểu gãi gãi đầu: "Như cái gì?"
Cậu bé đứng giữa chìa ngón tay mũm mĩm ra, hướng trên sống mũi đẩy một cái, mở to đôi mắt tròn xoe: “Con khỉ!"
Nhìn thấy động tác này, cậu bé bên trái tên Liễm Vũ, tay run run chỉ vào cậu bé đứng giữa, kêu lên: "Liễm Tranh, em và anh nói với nhau bao nhiêu lần, không cho anh học động tác của mẹ, mà anh vẫn học!"
Liễm Tranh mới vừa để tay xuống, lại nâng lên lần nữa, nhẹ nhàng quét mắt sang Liễm Vũ đang hét chói tai ở một bên: “Trên lý thuyết, em đã từng nói như vậy, nhưng trên thực tế, anh cũng không có đồng ý! Cho nên, câm miệng của em lại, không cần gây tiếng ồn!"
"Liễm Tranh, anh nói lại coi, anh nói ai gây tiếng ồn?"
"Ai hỏi là người đó đó!"
"Anh......"
"Ba đứa bé này đáng yêu quá đi, cô thật là thích!” Một người phụ nữ trung niên đã đứng quan sát bọn trẻ một hồi lâu, mở to miệng, cười ha ha không ngừng.
Hai đứa bé vốn còn đang gây gổ, cộng thêm một cậu bé khác đang đứng bên cạnh xem trò vui, bất chợt xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu sang, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kỳ lạ, đồng thanh quát lớn: “Này, bà cô xấu xí kia, nói gì á? Cũng dám mơ ước đến bản thiếu gia!"
Xấu xí, bà cô xấu xí!
Người phụ nữ vốn đang há miệng cười to, gương mặt lập tức cứng đờ.
Cho dù có thích thế nào đi nữa, nhưng đối mặt với mấy đứa tiểu quỷ khiến bà ta mất thể diện trước nhiều người như vậy, ai cũng chẳng vui lòng.
"Mấy đứa tiểu quỷ này, muốn chết sao?"
Theo thói quen, Liễm Tranh đẩy sống mũi lần nữa, gật đầu nói: "Trên lý thuyết mà nói, muốn tìm chết thì cũng phải nhìn người và nhìn thời gian. Trên thực tế, không đúng người, mà thời gian cũng sai, cho nên bọn con chưa tính là tìm chết!"
"Liễm Tranh, em không cho anh học theo mẹ!" Liễm Vũ quay mặt sang, trừng mắt liếc cậu bé một cái, sau đó chỉ vào người phụ nữ, giòn giã quát lớn: "Bà cô, người xấu xí, bà nói ai đi tìm chết? Bà mới là người tìm chết, cả nhà của bà luôn! Bà mà cũng dám nói với bản thiếu gia như vậy, cẩn thận bản thiếu gia đánh bà đến cả nhà cũng nhận không ra!”
Người chung quanh cũng hít sâu vào một hơi, cậu bé con này đúng là kiêu ngạo. Phải biết rằng những người đến đây, ai mà không có tiền của trong tay, thế nhưng lại không biết kiểm soát chiếc miệng nhỏ của mình.
Liễm Dực gật đầu: "Mẹ nói rồi, đối với những người không kính trọng mình, đầu tiên là cắt đầu lưỡi của họ, sau đó cắt đứt tay chân, cuối cùng...... Cuối cùng là tới cái gì?"
"Cuối cùng trực tiếp giết chết!" Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên sau lưng ba đứa nhóc.
"A, đúng, giết!" Liễm Dực vui mừng gật đầu cái rụp, ưmh, là như thế này, là như vậy.
Người sau lưng nghe thấy cậu bé nói như vậy, bất chợt cười rộ lên: “Con nói thử xem, Nguyệt nói thế từ bao giờ? Tiểu quỷ!"
Hả!
Cơ thể nhỏ bé của ba tiểu quỷ cứng đờ, xong rồi, ma quỷ tới đây.
Đứng thẳng, quay đầu, xoay người lại, ba đứa tiểu quỷ còn đâu ra dáng vẻ kiêu căng như trước nữa, bây giờ run run rẩy rẩy, khiến người ta bật cười.
Cậu thanh tiên tóc vàng khôi ngô tuấn tú, khoanh tay đứng ngay trước mặt bọn chúng, cười như không cười nhìn ba tên tiểu quỷ: “Nguyệt chân trước mới vừa đi, chân sau các con liền chuồn êm, chậc, lá gan này càng lúc càng mập ha!"
"Chú Johan......"
"Không cần phải nói!" Johan cười cười khoát tay, khẽ ra hiệu, cho người đến ôm lấy ba đứa đầu sỏ quấy rối trật tự sòng bạc: “Nguyệt nói trong khoảng thời gian này cô ấy không có ở đây, rất nhớ các con. Vì không muốn phải xa nhau quá lâu, quyết định mang theo bọn con bên cạnh. Yên tâm, không chỉ là mẹ, mà còn có cha thân yêu của các con nữa, tin rằng các con cũng rất nhớ anh ta mới đúng!”
Ba đứa nhóc con vừa nghe đến sẽ được ở chung một chỗ với mẹ, vui vẻ ra mặt! Nhưng lời sau đó của Johan liền khiến nụ cười trên mặt bọn chúng lập tức cứng đờ.
Còn có cha?
Còn có cha chuyên môn đi giành mẹ với bọn chúng?
Có thể không được hay không!
"Này, cậu là người nào? Ba đứa tiểu quỷ này sỉ nhục người khác như vậy, cậu…”
Người phụ nữ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị đôi mắt màu vàng nhạt quỷ dị kia nhìn vào, bất thình lình im bặt, muốn nói gì cũng không xong.
Ánh mắt thật là đáng sợ.
Johan lạnh lùng quét mắt nhìn người phụ nữ không hiểu chuyện, cũng không quay đầu lại rời khỏi sòng bạc.
Địa bàn của nhà họ Lam, không phải là nơi mà ai cũng có thể giương oai.
"Này, người đó là ai? Ánh mắt......"
Người hiểu chuyện ở bên cạnh, lắc đầu nói: "Lá gan của cô cũng không nhỏ, ba vị thiếu gia nhà họ Lam mà cô cũng dám đắc tội. Trên địa bàn của nhà họ Lam, nếu như cô lại nói dư ra thêm một câu, e rằng chẳng còn nguyên vẹn mà đứng ở đây!”
Địa bàn của nhà họ Lam, ba vị thiếu gia nhà họ Lam!
Đúng, ba đứa bé tinh quái kia chính là bào thai mà Lam Duê khó sinh trên biển từ ba năm về trước, sau đó phải chuyển đến bệnh viện để sinh theo phương pháp giải phẫu, bình an hạ sinh ba đứa bé.
Theo thứ tự là Lăng Liễm Dực, Lăng Liễm Tranh cùng với Lăng Liễm Vũ.
Ba đứa bé con này, hiện tại quả thật có thể được xưng tụng là ma đầu nhỏ.
Người có thể chế ngự ba tiểu quỷ, ngoại trừ mẹ mà bọn chúng yêu thích nhất, cùng với cha luôn xem bọn chúng là ‘tình địch,’ lúc nào cũng đi giành mẹ thân yêu với chúng, thì chỉ còn lại Vân Trạch phúc hắc, Johan quỷ dị.
Riêng những người khác thì đều cưng chiều ba đứa tiểu quỷ này đến tận xương tủy, dĩ nhiên là chỉ những khi bọn chúng được những người đó bao che, mới dám làm mưa làm gió.