Vô Song Kiếm

Chương 16: Kỳ phong đột biến





Nghe vậy, Âu Dương Thừa Kiếm nhướng mày hừ một tiếng, đột nhiên xuất kiếm từ xa về Hoàng Bác chém tới



“Xẹt”, kiếm khí xé gió thật nhức tai



Chỉ thấy hắn sau khi xuất ra một kiếm duy thân hình vẫn đứng tại chỗ, Thất Hồng kiếm trên tay lượn múa như rồng bay, như kiểu đạo sĩ đang làm phép.



Đây chính là kiếm thuật dùng để đánh bại Nam Thiên Độc Thủ Ma trước đại sảnh Vô Song thinh... là Du Long kiếm pháp của Kiếm Thánh Lưu Thái Bạch hồi trăm năm về trước.



Hoàng Bác kinh hãi, liền phóng mình bay cao hơn sáu trượng, hai tay áo vung múa, thi triển một chiêu “Hành Không Lung Tuyết” của Tuyết Hoa bộ hướng thẳng đối phương phóng tới.



Vì Hoàng Bác thấy đối phương đứng đằng xa xuất kiếm, biết rằng đối phương đang vận phóng kiếm khí, nên phóng người tiếp cận để đối phương không có cơ hội xuất chiêu



Đang lúc lượn bay trên đỉnh đầu đối phương, tay phải muốn xuất chiêu “Tuyết Điên Mai Túy” điểm về Bách Hội huyệt của hắn thì bỗng nghe từ trong rừng một giọng lão khàn khàn vang đến :



- Không được, chân phải đá vào mắt, trái vào vai.



Hoàng Bác nghe vậy liền theo lời xuất chiêu.



Chỉ với hai cước thật tầm thường, nhưng hình như là khắc tinh của Âu Dương Thừa Kiếm, hắn liền bị kình lực ép tháo lui ba bước.



Nhưng hắn vừa thối lui liền tiến lên, Thất Hồng kiếm trên tay lượn vòng điểm tới yết hầu Hoàng Bác.



Hoàng Bác chân vừa chạm đất, muốn xoay đầu nhìn xem người đã phát ngôn chỉ điểm mình, bỗng thấy ánh kiếm nhấp nháy, cận kề điểm tới yết hầu và đột biến hóa thành năm hướng che phủ trước năm đại huyệt mình, tình thế này đừng nói hóa giải, chỉ tránh né cũng là vô cùng khó khăn.



Nói thì dài dòng, thật ra đang lúc Âu Dương Thừa Kiếm vung kiếm điểm ra thì lại tiếng khàn khàn của ông lão lúc nãy vọng ra :



- Đây là ‘Du Long Vũ Chảo’, nhanh chân đạp Ly môn, sau đổi Chấn vị, chưởng trái điểm kích Đơn Điền.



Nghe vậy Hoàng Bác liền xuất chiêu y như lời lão.



Khi chưởng chiêu của Hoàng Bác đang lúc gần vỗ lên huyệt Đơn Điền của đối phương thì cũng là lúc Âu Dương Thừa Kiếm xoay người đưa kiếm hướng về mình, chỉ nghe một tiếng rầm chưởng chiêu trúng ngay chuôi kiếm.



Thất Hồng kiếm của Âu Dương Thừa Kiếm bị đánh trúng bay lên, nhưng hắn không chờ kiếm rơi xuống, đã nhún người phóng lên chụp kiếm, và tay trái xuất chiêu chống đỡ, thân hình vút bay ngoài hai trượng, ném mắt nhìn người vừa phát ngôn chỉ điểm.



Hoàng Bác cũng thừa lúc ấy đưa mắt nhìn về phía phải, chỉ thấy ngoài năm trượng, một lão già vận đồ màu trắng vẻ thanh thản đứng bất động



Ông lão tuổi ngoài tám mươi, mái tóc trắng bạc, râu dài đến ngực, dáng vẻ tiên phong đạo cốt như người trên tiên giới.



Âu Dương Thừa Kiếm sát khí đằng đằng, tiến tới trước ba trượng chỗ lão, nhìn lão hồi lâu, lạnh lùng nói :



- Thử nói tiếp đi, chiêu sau là chiêu gì chứ?



Lão nhân với thái độ bình thản, vuốt râu nói :



- Du Long cửu kiếm chiêu thứ ba ‘Du Long Thố Châu’ với mũi kiếm hướng lên trời, từ trên lượn vòng xuống, đưa ra như gợn sóng biển điểm huyệt Quan Nguyên của địch.



Âu Dương Thừa Kiếm lại bước thêm một bước nói :



- Chiêu thứ tư thế nào?



Lão nhân tiếp :



- Chiêu thứ tư ‘Du Long Nhập Thủy’ kiếm điểm chệch ra từ hướng trái sang phải, đi vòng...



Lão ta hình như đã cảnh giác, bỗng ngưng lời hỏi :



- Người thanh niên kia, ngươi đã biết Du Long kiếm pháp, tại sao không biết tên gọi của cửu kiếm?



Bỗng Âu Dương Thừa Kiếm nhớ ra một người, bất giác thối lui một bước, xuất kiếm đưa ngang hộ ngực, lạnh nhạt nói :



- Du Long cửu kiếm ta không biết còn ai biết chứ? Nhưng lão nhi người tại sao lại biết? Có thể nói ra nghe chứ?



Lão nhân cười nói :



- Chuyện nói ra thì dài, nhưng tóm tắt là lão đây chẳng những biết, mà cả kiếm phổ của Kiếm Thánh còn mang trên mình kìa.



Âu Dương Thừa Kiếm liền tháo lui hai bước, hốt hoảng hỏi :



- Nhà ngươi là Khuất Tín... Kiếm Thánh đệ tam đại truyền nhân?



Lão nhân lắc đầu cười nói :



- Câu nói này thật là bật cười thật, nếu ngươi cho rằng trên cõi đời này chỉ mình Khuất Tín biết Du Long kiếm pháp thì hỏi ngươi học kiếm pháp này từ đâu?



Nghe vậy Âu Dương Thừa Kiếm biết chắc lão nhân này không phải là Khuất Tín, cảm thấy vững lòng, liền cười ha hả nói :




- Hừ, Vô Song bảo chúng tôi biết được Du Long kiếm pháp là có nguyên do của nó, còn lão nhi ngươi là ai, tại sao lại có Du Long kiếm phổ trên mình?



Lão nhân cười giòn nói :



- Danh tánh của lão đã lâu không nghe võ lâm đề cập, nói làm chi nữa, còn về Du Long kiếm phổ thì như ngươi đã nói, cũng có nơi đến của nó chứ?



- Ngươi nói Du Long kiếm phổ hiện ở trên mình của ngươi?



- Đúng vậy, lão đây đang muốn treo giá mà bán nó.



- Vậy giá là bao nhiêu?



- Đây là tuỳ theo người mà định, nếu ngươi muốn mua lại thì lão đây bán rẻ cho.



- Hừ, ngươi có thể cho biết giá bán thế nào chứ?



- Thủ cấp của đương kim thiên hạ Vô Song kiếm khách!



Âu Dương Thừa Kiếm nóng giận hừ một tiếng, thanh kiếm trên tay xuất chiêu “Điện xà cuốn éo” hướng về lão nhân chém tới.



Trong nháy mắt, chỉ nghe dưới chân lão nhân nổ một tiếng đùng, bỗng nổi lên một luồng khói đỏ, liền tỏa khắp chu vi bảy tám trượng.



Âu Dương Thừa Kiếm đã không thể né tránh, đã bị luồng khói đỏ bao trùm bên trong.



Bỗng nghe giọng nói hốt hoảng của Âu Dương Thừa Kiếm từ trong màn khói :



- Ngươi... ngươi là Thiên Diện Quái Tú?



Nghe tiếng lão nhân cười hô hô, nói :



- Không sai, khói tan không đi, lấy mạng của ngươi.



Lời nói lão chưa dứt đã thấy một bóng hình từ trong màn khói phóng ra, hướng về phía Tây nam đi mất dạng.



Hồi lâu, khi màn khói đó tan biến, Hoàng Bác cố đảo mắt nhìn quanh, nhưng lão nhân đã biến theo mây khói, không còn tông tích mà tìm, Hoàng Bác nóng lòng hô lên :



- Xin Thiên Diện lão tiền bối nán lại, tiểu tử có chuyện cần bàn.



Đã hô vài lần, nhưng chỉ nghe tiếng gió đêm xào xạt, ngoài ra chẳng còn nghe thấy gì cả.



Hoàng Bác cảm thấy tinh thần suy sụp, không thể dằn được, thốt ra nhiều tiếng than thở, dựa mình vào một gốc cây trầm tư.



- Ồ, Thiên Diện Quái Tú, vị võ lâm kỳ nhân xưa nay chỉ nghe chứ chưa từng thấy.



Hồi hai năm về trước lúc mình mới lên Trường Bạch sơn nghe nhị vị sư phụ Lung Tuyết đạo nhân và Phục Ma Thần Cái trong lúc suy đoán người sư phụ của cha mình, có nhắc đến vị quái nhân thần bí này, nghe nói mấy chục năm về trước vị kỳ nhân này bị ám hại, công lực không còn, nhưng vì ông ta rành kiếm thuật, cho nên đoán rằng ông ta không phải là kẻ vô danh.



Không ngờ đêm nay Thiên Diện Quái Tú lại xuất hiện tại đây, càng không ngờ lão ta biết Du Long kiếm pháp, và trên mình còn có cả Du Long kiếm phổ nữa.



Vậy lão nhân này có phải là người lão vô danh sư phụ của cha mình hay không?



Nhưng dù sao đi nữa, lão ta biết Du Long kiếm pháp thì nhất định có liên quan đến cha mình.



Nhưng mà, rất tiếc lão ta đã đi mất dạng...



Lúc này, Thượng Quan Thu Tuyền dẫn con ngựa bạch đến trước Hoàng Bác, tỏ vẻ quan tâm hỏi :



- Ông lão lúc nãy đã đi mất rồi, huynh tìm lão ta làm gì?



Hoàng Bác lắc đầu, ta thán chẳng nên lời.



Thượng Quan Thu Tuyền lại hỏi :



- Lúc nãy anh họ tôi kêu lão là Thiên Diện Quái Tú, vậy Thiên Diện Quái Tú là ai vậy?



Hoàng Bác lại lắc đầu, nói :



- Tôi cũng không rõ, nghe nói lão ta là một vị cao nhân võ lâm, võ công lão đã là xuất quỷ nhập thần, nhất là giỏi về thuật cải trang và trên võ lâm chưa có ai biết mặt của lão.



- Nhưng tại sao anh họ tôi lại biết lão là Thiên Diện Quái Tú chứ?



- Lúc nãy lão nhân phóng ra một trái khói màu đỏ hồng gọi là ‘Mi tiên đơn màu hồng’ nghe nói mỗi khi lão ta phóng ra trái ‘Mi tiên đơn hồng’ này, kẻ địch đều phải tháo lui ngay trước khi khói hồng tan biến, bằng không sẽ chết bất đắc kỳ tử.



- Hèn chi, anh họ tôi đã phải hoảng sợ chạy trốn, vậy lão ta là người tốt hay người xấu?



- Tôi cũng không rõ, có người nói lão ta là người tốt, lại có người nói ác nhân, có người xưng lão là Thiên Diện Quái Hiệp, lại có người gọi lão là Thiên Diện Quái Tú...



- Sao lạ vậy? Nghe tiếng nói của lão như là quen quen, như là... như là giọng của Bành lão phu tử vậy...



Hoàng Bác kinh ngạc nói :



- Cái gì? Cô không phải là đã nói Bành lão phu tử không biết võ công sao?



Thượng Quan Thu Tuyền điềm nhiên nói :



- Đúng rồi.



- Vậy lúc nãy anh họ của cô hỏi tôi có quan hệ gì với Bành lão phu tử, vậy là ý gì?



- Tôi cũng không biết...



- Ồ, vậy ai đã cải trang cô như thế này?



- Thì Bành lão phu tử đó, huynh thấy tôi có giống anh họ không?



- Giống chứ, giống y như đúc vậy, lúc nãy tôi đã lầm tưởng cô là hắn, không ngờ... xin lỗi, hiện cô thế nào rồi?



- Khỏe rồi, huynh đừng có ngại.



Hoàng Bác cúi đầu, chân đá mấy viên sỏi dưới đất, trầm tư hồi lâu rồi ngước mặt cười khẽ, hỏi :



- Nếu tôi không lầm thì Bành lão phu tử là lão ta...



Nghe vậy Thượng Quan Thu Tuyền trố mắt nhìn Hoàng Bác với vẻ ngạc nhiên, hỏi :



- Huynh nói Bành lão phu tử là Thiên Diện Quái Tú hả? Không đâu, Bành lão phu tử là do dượng tôi mời về từ thành Kim Linh mà.



Bất chợt Hoàng Bác lại ngước mặt lên nhìn thẳng vào mặt Thượng Quan Thu Tuyền, cười ôn tồn nói :



- Chúng ta chắc nên cùng nói thật chứ?



Thượng Quan Thu Tuyền nghe vậy phát tức lên, nũng nịu nói :



- Thiệt tình tôi đâu có gạt huynh, chỉ có huynh...



- Tôi thế nào?



- Huynh đã nói dối, huynh tên Điền Lực à?



- Đó là điều bất đắc dĩ, nhưng bây giờ tôi đã quyết định không giấu nữa, dù cho dượng cô có đến đây tôi vẫn dám nói với ông ta tôi tên là Hoàng Bác, sư phụ là Phục Ma Thần Cái và Lung Tuyết đạo nhân.



- Ủa, Hoàng Bác? Tên này quen quen...



- Chắc có lẽ cô đã nghe Bành lão phu tử nói qua, tôi là người ở Bia Hoa Mai, thành Hàng Châu.



- À, vậy huynh là thần đồng cờ Hoàng Bác đó à?



- Tôi không còn là thần đồng nữa, vì tôi đã trưởng thành rồi.



Tự dưng gương mặt Thượng Quan Thu Tuyền ửng đỏ lên, cúi đầu nói với vẻ e thẹn :



- Thật là hổ thẹn, hôm đó huynh đánh cờ với Bành lão phu tử, tôi còn đứng bên chỉ huynh nữa chứ.



Hoàng Bác bất giác cười lên :



- Cũng khá lắm, nước cờ của cô cũng thông minh thật.



- Huynh còn nói nữa, tôi mắc cỡ quá à.



Từ ánh mắt nàng, Hoàng Bác bỗng cảm nhận được một mối tình cảm sâu đậm của nàng đối với mình, chàng ngượng ngùng quay mình đi đến bên con ngựa bạch, vuốt lông trắng xóa của nó.



Thượng Quan Thu Tuyền nói :



- Là của anh họ tôi đó, do tôi ăn cắp nó ra thôi.



Hoàng Bác ngước mặt nhìn lên bầu trời :



- Đã là canh ba rồi, cô định đi đâu?




- Tôi vẫn chưa quyết định, huynh có biết tại sao tôi phải trốn ra chứ?



- Đáng lẽ ra tôi phải nói là không biết, nhưng tôi không muốn dối với cô.



- Là Bành lão phu tử nói với huynh?



- Ồ, không, là do tôi vô tình nghe được thôi.



- Vậy huynh nói tôi sẽ phải làm thế nào?



Hoàng Bác im lặng hồi lâu, bỗng dùng hết can đảm của mình, nói :



- Trước mắt tôi phải đi hồ Mạc Sầu thăm mẹ và yết kiến sư phụ, nếu cô đồng ý thì...



Thượng Quan Thu Tuyền mừng vui, nhảy lên nói :



- Như vậy chúng ta đi nhanh lên.



Rồi Thượng Quan Thu Tuyền nhảy lên lưng ngựa, hớn hở cười lên hỏi :



- Huynh không ở lại Vô Song bảo học kiếm, hình như cũng chẳng khó chịu gì hả?



Hoàng Bác tay cầm dây kéo ngựa cùng đi theo và tiếp lời :



- Tôi đâu có phải là muốn vào Vô Song bảo để học kiếm chứ, chuyện này sẽ cho cô biết sau nhé.



Ngựa bạch phóng đi càng lúc càng nhanh, nhưng Hoàng Bác vẫn ung dung đi sát bên ngựa.



Bỗng Thượng Quan Thu Tuyền cho ngựa đi chậm lại, nói :



- Huynh cũng lên ngồi chung đi...



Quả tim của Hoàng Bác muốn rơi cả ra ngoài khi nghe câu nói của nàng, nhưng chàng liền lắc đầu đáp :



- Không, tôi không cần ngồi.



Thượng Quan Thu Tuyền nóng lòng hỏi :



- Vậy sao được, con Tuyết nhi này ngày đi ngàn dặm, huynh làm sao theo kịp.



Hoàng Bác cười lên nói :



- Ha ha, theo không kịp là con ngựa của cô đó.



Thượng Quan Thu Tuyền tỏ vẻ thất vọng, chép miệng nói :



- Huynh không ngồi, tôi cũng xuống chạy theo.



Hoàng Bác nghe vậy hoảng hốt, liền diễn tuyệt thế khinh công “Tuyết Phiêu Phi” phóng nhanh về hướng trước, trong nháy mắt đã đi trước ngựa bạch hơn vài trượng.



.......



Hai người đi nhanh về hướng thành Kim Linh.



Đang lúc thời tiết vào đầu mùa hạ, phong cảnh ở Giang Nam thật tuyệt vời, trên đường đi hai bên đều là những cánh đồng bát ngát mênh mông.



Nhưng Hoàng Bác quá nhớ đến mẹ nên chẳng để ý đến những phong cảnh tuyệt đẹp, duy chỉ Thượng Quan Thu Tuyền lần đầu tiên đến mảnh đất phì nhiêu giáp thiên hạ này, nàng đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi những thắng cảnh và sự trù phú của xứ sở Giang Nam.



Ngày thứ tư, hai người qua Hàng Châu nhưng không dừng lại.



Ngày thứ năm đã đến chân núi Mạc Can sơn.



Trời đang giữa ngọ, tuy ánh nắng mặt trời đầu mùa hạ vẫn ấm áp, nhưng với những hành khách thì vẫn cảm thấy nóng bức.



Hoàng Bác và Thượng Quan Thu Tuyền (nàng lúc này vẫn ăn bận như Âu Dương Thừa Kiếm) đi đến một khu rừng rậm rạp tạm nghỉ dưới bóng mát và lấy lương khô ra ăn.



Qua đoạn đường đi chung bốn năm ngày hai người đã thay đổi cách xưng hô rất tự nhiên, chàng gọi nàng là Thu Tuyền và nàng đã có đêm nằm mơ trong cơn ác mộng đã gọi to “Bác ca ca mau đến đây”.



Lúc này Hoàng Bác vừa ăn vừa nói :



- Thu Tuyền, lần đầu đi quãng đường xa như vậy, muội có cảm thấy mệt mỏi lắm không?



Thu Tuyền, bằng giọng cười khanh khách, nói :



- Không đâu, không ngờ phong cảnh Giang Nam thật là tuyệt, muội thấy thật là lạ, tại sao dượng của muội không cho muội đi ra ngoài này chứ?



- Chắc có lẽ tại vì võ công của muội chưa thể tự bảo vệ mình mà thôi.



- Tại sao cần phải có võ nghệ cao cường để tự bảo vệ mình chứ? Người ở ngoài đâu phải là cọp ăn thịt người.



- Ngoài đời tuy không phải toàn là cọp ăn thịt người, nhưng cũng không đơn giản như muội tưởng đâu. Thí dụ như Vô Song bảo của muội thì toàn là những con cọp ác... huynh xin lỗi, đương nhiên không bao gồm muội rồi.



- Huynh và anh họ muội có thù hằn gì chứ?



- Về thù hằn cá nhân thì vẫn chưa xác định, nhưng nếu mà xác định thì chắc đó là dượng của muội chứ không phải là người anh họ muội đâu.



Thu Tuyền tỏ vẻ không hiểu :



- Ừ,...



- Huynh có chuyện muốn hỏi thật muội, nhưng lại ngại muội không muốn trả lời huynh thôi...



- Muội chịu mà, huynh cứ hỏi đi.



- Theo muội biết thì trong Vô Song bảo có giam cầm một người có võ thuật cao, hoặc là muội có biết dượng muội có từng hại chết một người có kiếm thuật cao cường không?



- Cái đó... muội không rõ.



Hoàng Bác thở dài, Thu Tuyền nóng lòng hỏi;



- Muội thật là không biết mà, từ trước đến giờ muội chưa từng nghe dượng muội đã hại chết ai, còn việc có cầm cố ai thì muội càng không biết trả lời, vì rằng muội tuy ở trong Nội viện nhưng những nơi giam cầm thì dượng không cho bất cứ ai bén mảng tới đó.



- Là nơi nào vậy?



- Một là phòng luyện võ của dượng muội, còn kia là nơi tuyệt cốc ngoài Tiên Âm động đó.



- Phòng luyện công? Tuyệt cốc?



- Muội mong rằng huynh không có thù oán gì với dượng muội, vì võ công của dượng rất là lợi hại.



- Hừ, mong rằng như thế.



- Vậy huynh và anh họ muội làm gì mà phải quyết đấu chứ?



- Đó là vì hắn đã giết chết Điều trưởng lão của Cái bang, và huynh lại là...



Hoàng Bác nói đến đây, bỗng ánh mắt tỏa sáng, ném mắt nhìn quanh rừng, chú tâm nghe một hồi lâu, sau đó kê sát vào tai Thu Tuyền nói khẽ :



- Thu Tuyền, hình như chúng ta bị bao vây rồi.



Thu Tuyền giật mình, khẩn trương hỏi :



- Ai? Ai đang bao vây mình vậy?



Hoàng Bác bình tĩnh, cười nhạt nói :



- Là ai thì huynh không rõ, nhưng có đến chín người toàn là cao thủ võ lâm.



Đoạn Hoàng Bác đứng lên, sau đó hướng vào trong rừng dõng dạc hỏi :



- Cửu vị cao nhân nếu là tìm tiểu tử thì xin mời ra gặp mặt, thế nào?



Bỗng từ trong rừng có tiếng niệm phật vang đến, từ tứ phía có tổng cộng mười vị cao tăng mặc áo cà sa, tay cầm thiền trượng từ trong rừng bước ra.



Mười vị lão hòa thượng này đến trước Hoàng Bác khoảng năm trượng, bao quanh hai người. Hoàng Bác tự dưng bỗng cảm thấy kinh động, bởi lúc nãy rõ ràng mình nghe được trong rừng chỉ có chín vị cao thủ, nhưng lúc này lại có đến mười người, rõ ràng trong đó có một lão hòa thượng võ công đã đến mức siêu phàm.



Còn chín vị hòa thượng khác đều vận áo cà sa vàng, tay cầm thiền trượng, trong đó có hai vị lão hòa thượng Hoàng Bác có quen biết, đúng là hai vị giữa đường cản trở trong lúc mình viện cớ cứu Hắc Hồ Điệp vào Vô Song bảo hôm tháng rồi, là Thiếu Lâm Giám tự Bách Liễu đại sư và Hộ pháp Bách Hư đại sư.



Đối với hòa thượng Thiếu Lâm, Hoàng Bác vốn có lòng thành kính, lúc này thấy cả mười vị hòa thượng đều tỏ địch ý với mình, trong lòng cảm thấy có điều bất ổn, liền ôm quyền hành lễ, nói :



- Chư vị đại sư bỗng hiện Phật giá, chưa biết vây tiểu tử đây có gì chỉ giáo?



Mười vị lão hòa thượng Thiếu Lâm vẫn hình dáng trang nghiêm, không nói một lời.



Hoàng Bác cảm thấy quái lạ, ném mắt nhìn kỹ, thì ra mười vị cao tăng đều chăm chú nhìn vào Thượng Quan Thu Tuyền, mới biết chắc là họ đã cho rằng đây là Thiếu bảo chủ của Vô Song bảo Âu Dương Thừa Kiếm rồi.



Thật là phiền phức, mình chỉ vì gấp đi đường, quên kêu nàng vận lại nữ phục, không ngờ lại gặp hòa thượng Thiếu Lâm thì sự hiểu lầm chắc khó mà tránh khỏi.



Quả nhiên vị lão hòa thượng có đôi mày trắng vận áo cà sa kim tuyến sau khi nhìn Thu Tuyền bằng ánh mắt tỏa sáng, rồi dõng dạc nói :




- Thiện tai, lão nạp ở Thiếu thất bế quan ba mươi năm, không ngờ võ lâm đã sanh nghiệp chướng, nghe nói Chưởng môn bổn phái đã chết dưới mũi kiếm của thí chủ, chẳng hiểu có đúng không?



Thượng Quan Thu Tuyền thấy mười vị lão hòa thượng chăm mắt nhìn mình, đã hốt hoảng đến sát bên Hoàng Bác, nhất thời chẳng nói nên lời.



Thấy vậy, Hoàng Bác lại ôm quyền hành lễ đáp thay :



- Lão thiền sư đã hiểu lầm rồi, đây... bạn của tiểu tử không phải là Âu Dương Thừa Kiếm của Vô Song bảo



Bạch mi lão hòa thượng nhướng mày, đưa mắt ném nhìn Hoàng Bác, nói :



- Lúc nãy lão đã nghe Bách Liễu đại sư trạch kể là tiểu thí chủ đây là đồ đệ của Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi, nghe nói Lung Tuyết đạo trưởng là người chánh phái, vậy tiểu thí chủ sao lại đi cùng với bọn Vô Song bảo chứ?



Hoàng Bác nghiêm giọng nói :



- Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi đúng là một trong hai vị sư phụ của tiểu tử, lão thiền sư nếu cũng biết gia sư có chút thanh danh trên võ lâm thì kính mong hãy tin lời tiểu tử. Tiểu tử đây trước nay không quen biết gì với Vô Song bảo, và bạn của tiểu tử cũng nhất quyết không phải là Âu Dương Thừa Kiếm, người đã hại chết Thiếu Lâm chưởng môn.



Bạch mi lão hòa thượng nghe Hoàng Bác thao thao bất tuyệt, vẻ mặt đầy chính khí đã nhẹ gật đầu rồi hướng về hỏi Bách Liễu đại sư :



- Bách Liễu, có phải sư trạch đã nhìn lầm chăng?



Bách Liễu đại sư chấp tay trả lời :



- Bốn năm về trước đệ tử đã từng gặp Âu Dương Thừa Kiếm tại Thí Tín phong trên Hoàng Sơn, nay vị thí chủ này che dung như thế thì thật là nực cười.



Bạch mi lão hòa thượng nghe vậy, gương mặt bỗng lại trầm xuống, nhìn thẳng Hoàng Bác với ánh mắt hoài nghi.



Hoàng Bác đã cảm thấy không ổn, liền vận công cảnh giới, vội nói :



- Xin lão thiền sư nghe tiểu tử giải thích...



Trong lúc này, bỗng Thượng Quan Thu Tuyền bước tới trước một bước, nói :



- Lão thiền sư, tôi không phải là anh họ của tôi mà.



Với giọng nói dịu dàng như chim non thỏ thẻ, mười vị lão hòa thượng đều hiện vẻ kinh ngạc, nhìn nhau chẳng thốt nên lời.



Bạch mi hòa thượng nghe vậy cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, liền cúi đầu chấp tay noi :



- A di đà Phật, lão nạp có mắt như không, thuật cải trang của nữ thí chủ thật không thua gì Thiên Diện Quái Hiệp đời trước.



Thiếu Lâm hộ pháp đại sư Bách Hư nguyên đứng sau lưng Thu Tuyền, bỗng bước đến phía trước với vẻ cười nhạt, hỏi :



- A di đà Phật, nữ thí chủ gọi Âu Dương Thừa Kiếm là anh họ, vậy thí chủ đây là cháu của Đông Kiếm chứ gì?



Hoàng Bác cảm thấy không ổn, liền bước hai bước đứng trước Thu Tuyền, ôm quyền từ tốn đáp thay :



- Đại sư phụ đây nói không sai, vị Thượng Quan cô nương này chính là cháu gái của Đông Kiếm, nhưng bên trong có nhiều gút mắt, xin cho tiểu tử trình bày



Với vẻ cười khinh bỉ, Bách Hư đại sư nói :



- Tiểu thí chủ đây hôm trước đã xả thân chỉ vì cứu cháu trai của Đông Kiếm, nay lại bao che cho nữ thí chủ này, nếu nói không phải cấu kết với Vô Song bảo thì bần đạo chắc nghe ảo diệu.



Hoàng Bác thấy đối phương là người xuất gia, lại xuất ngôn khe khắt, trong lòng đã cảm thấy bực mình, nhưng nghĩ lại Bách Không đại sư đã mệnh tuyệt Vô Song bảo nên toàn phái Thiếu Lâm đang trong đau buồn căm phẫn, hơn nữa với hành động của mình cũng khó mà lý giải được, vậy làm sao mà trách móc người ta chứ? Bây giờ nếu không nói rõ thân thế của mình và giải thích ẩn tình, vậy nếu muốn hóa giải sự hiểu lầm này chắc là rất khó khăn.



Sau đó liền nói rõ tên họ của mình (nhưng giấu về thân thế), đồng thời bái hai vị sư phụ Bắc Chưởng và Trường Bạch Tuyết Phiêu Phi thế nào và thừa lệnh sư phụ để trả thù cho Đào chưởng lão Cái bang. Trên đường bỗng gặp cháu của Đông Kiếm Hắc Hồ Điệp Hàn Chiếm Phi bị Thiết Phán Quan Cam Chánh Bắc đả thương, nhất thời nghĩ ra mưu kế cứu Hắc Hồ Điệp để vào Vô Song bảo do thám thực hư, sau đó ở trước sân trường Vô Song bảo thấy Bách Không đại sư bị giết hại, Nam Thiên Độc Thủ Ma xông phá vào bảo, rồi bị Đông Kiếm dùng Du Long kiếm pháp đánh bại chạy trốn, sau đó mình làm quen Thượng Quan Thu Tuyền thế nào, và Âu Dương Thừa Kiếm đã có sự hiểu lầm, đuổi mình xuất bảo và Thượng Quan Thu Tuyền không muốn lấy Âu Dương Thừa Kiếm làm chồng, được cao nhân ẩn náu trong bảo giúp đỡ cải trang rời bảo, không ngờ gặp lại mình ở ngoài huyện thành Lạc Thanh, nên cùng nàng đến thành Kim Linh du ngoạn, cuối cùng nói rõ Thượng Quan Thu Tuyền là người con gái có phẩm chất tốt, hoàn toàn không như những người trong Vô Song bảo.



Hoàng Bác đã cố gắng giải thích mà không bỏ sót một chi tiết nào.



Ngoại trừ khi nghe đến Hoàng Bác nói Đông Kiếm đã sử dụng Du Long kiếm pháp đánh bại Nam Thiên Độc Thủ Ma mà bạch mi hòa thượng tỏ vẻ ngạc nhiên, còn những việc khác lão hòa thượng đều rất bình thản, sau khi nghe Hoàng Bác kể xong, lão hòa thượng mở hai mắt tỏa ánh sáng sắc bén, trầm giọng nói :



- Tiểu thí chủ nói việc Đông Kiếm đã sử dụng Du Long kiếm pháp, việc đó có thật hay chăng?



- Đúng vậy, việc này Vô Song bảo họ đã thản nhiên thừa nhận.



Bạch mi hòa thượng trầm ngâm hồi lâu, ta thán lẩm bẩm :



- A di đà Phật, ma đạo hoành hành, lại được tuyệt học cái thế. Lão nạp lực bất tòng tâm, làm sao để mà cứu vãn tình thế chứ?...



Hoàng Bác thấy Thiếu Lâm cao tăng đã không còn địch ý đối với mình, lại ôm quyền từ tốn nói :



- Xin hỏi pháp hiệu lão thiền sư xưng hô thế nào, và chuyến đi này có phải đến Vô Song bảo để phục thù chăng?



Bạch mi lão hòa thượng nhắm mắt không đáp lời, với vẻ trang nghiêm như là đã nhập định.



Bách Liễu thiền sư ở kế bên thay lời đáp :



- Đây là bần nạp sư thúc Huệ Tâm Thượng Nhân, bổn phái nhân chuyến đi này thú thật là muốn đến Vô Song bảo nhất quyết sanh tử với Âu Dương Trường.



Hoàng Bác nghe vậy thầm nhủ: “Huệ Tâm Thượng Nhân chắc là vị trưởng lão duy nhất đời trước của phái Thiếu Lâm, võ công nhất định là rất siêu phàm, nhưng có thể sánh và đánh bại được Âu Dương Trường thì thật là khó mà lường trước được, bên cạnh đó, Vô Song bảo trong thời gian gần đây lại được hai người Hắc Bạch song ma đã chấn động võ lâm mấy mươi năm trước gia nhập, trước mắt theo mình thì chín vị đệ tử đời Bách của phái Thiếu Lâm chắc chắn là không ai địch nổi Hắc Bạch song ma, đôi bên thực lực quá chênh lệch, nếu không có kỳ mưu khác thì chắc rằng nếu mà hai bên tuyên chiến, Thiếu Lâm tự sẽ lâm nguy cơ khó mà cứu vãn”, nên Hoàng Bác hỏi thêm :



- Xin hỏi đại sư, quý phái chuyến đi Vô Song bảo này đã có kế hoạch vạn toàn chưa?



Bách Liễu đại sư lắc đầu nói :



- Chỉ dốc toàn lực, hà kể chi hữu.



Hoàng Bác nghe vậy liền kể lại Vô Song bảo đã thu dụng nhiều ma đầu hắc đạo và trong bảo bố đầy trận pháp, Bách Không đại sư đã bị giam trong Đào Hoa trận cả tháng mà không thể ra được.. v..v.. sau đó nói thêm :



- Đại sư hãy tha lỗi cho tiểu tử đây nói thẳng, quý phái chuyến đi này nếu không có ứng sách vạn toàn, chỉ bằng dũng huyết mà xông vào bảo thì chắc là khó nắm phần thắng, vậy theo thiển ý của tiểu tử, quý phái nên tuyển chọn địa điểm ước chiến tỷ đấu là thích hợp nhất.



Thiếu Lâm chư tăng nghe vậy đều gật đầu nói phải.



Trong giây lát trầm lặng.



Bỗng Bách Hư đại sư đến gần Bạch mi Huệ Tâm Thượng Nhân kề tai nói khẽ. Huệ Tâm Thượng Nhân hừ lên một tiếng, sau đó khẽ lắc đầu tỏ ý không bằng lòng. Bách Hư đại sư lộ vẻ cười quái ác lại nói tiếp vài câu, Huệ Tâm Thượng Nhân mới nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn quanh tám vị chư tăng khác rồi nói :



- Chư sư trạch xin đến đây thương lượng một lát.



Vừa nói xong, lão hòa thượng thân hình chẳng thấy rung động, chân không nhún mạnh vào đất mà phóng ra ngoài năm sáu trượng và các vị hòa thượng khác đều đến nơi lão bàn bạc với nhau.



Hoàng Bác thấy Thiếu Lâm phái có hành động bất thường, nhịn không được khẽ nói với Thu Tuyền :



- Đột nhiên huynh nghĩ đến một câu thơ của Tô Đông Ba thời trước. Ông ta nói mấy gã hòa thượng đều là... ha hả, thôi không nói nữa.



Thu Tuyền cũng khẽ nói với Hoàng Bác :



- Ừ, muội thấy gã hòa thượng kia lắm chuyện thật là đáng ghét, không biết họ đang bày trò gì, hay là mình nhanh chóng rời khỏi nha huynh?



Hoàng Bác nói khẽ :



- Được, để huynh chào họ một tiếng rồi chúng ta cùng đi.



Sau đó ôm quyền hướng về phía các vị hòa thượng ngoài chín mười trượng, cao giọng nói :



- Chư vị đại sư nếu không có chuyện gì khác thì tiểu tử xin phép đi trước nhé.



Thiếu Lâm chư tăng chưa trả lời, vẫn tranh chấp nhau càng kịch liệt.



Hoàng Bác cười bảo Thu Tuyền :



- Lên ngựa, chúng ta đi thôi.



Thu Tuyền vừa muốn nhảy lên lưng ngựa, bỗng mười vị hòa thượng nhảy tới bao quanh tứ phía.