Đường Kim bế Tô Vân Phỉ đi tới phòng cấp cứu, lại phát hiện trong phòng cấp cứu chỉ có một nữ bác sĩ, nữ bác sĩ này nghe Tô Vân Phỉ bị sốt cao, nhưng không lập tức lấy nhiệt kế ra đo, mà bảo Đường Kim bế Tô Vân Phỉ đến khu nội trú.
Vì thế, Đường Kim lại bế Tô Vân Phỉ đến khu nội trú, y tá khu nội trú trực tiếp để Đường Kim làm giấy nhập viện, cũng may bây giờ là buổi tối, không cần phải xếp hàng, vài phút là làm xong giấy tờ, sau đó hắn bế Tô Vân Phỉ vào một phòng bệnh, đặt nàng lên giường.
- Thấy em vất vả không, sau này đừng bắt em học anh văn nữa.
Đường Kim.nhìn Tô Vân Phỉ lầm bầm nói.
Đáng tiếc, hiện tại Tô Vân Phỉ còn đang mê man, không thể trả lời vấn đề này.
Một nữ bác sĩ chừng ba mươi tuổi đi tới, phía sau nàng là một nữ y tá, nhìn nhìn nữ bác sĩ, sau đó nhìn nữ ý tá, hắn đã tới bệnh viện này nhiều lần, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được một nữ bác sĩ hay y tá nào xinh đẹp, thân là một bệnh viện tốt nhất Ninh Sơn mà ngay cả một mỹ nữ cũng không có, đúng là hữu danh vô thực.
- Không có gì, chỉ là cảm xoàng, trước tiên tiêm thuốc hạ sốt cho cô ấy.
Nữ bác sĩ kiểm tra xong, sau đó phân phó cho y tá, rồi hỏi Đường Kim:
- Người bệnh tên gì?
- Tô Vân Phỉ.
Đường Kim đáp.
- Bao nhiêu tuổi?
Nữ bác sĩ tiếp tục hỏi.
- Không biết.
Đường Kim đáp.
- Trước kia ấy không có bị bệnh nặng gì sao?
Nữ bác sĩ khẽ nhíu mày, lại hỏi một câu.
- Không biết.
Đường Kim lại nói.
Nữ bác sĩ có chút không vui:
- Cái gì cậu cũng không biết? Cậu làm bạn trai của người ta như vậy à?
- Tôi không phải là bạn trai của cô ấy.
Đường Kim cảm thấy rất vô tội.
- Hai người cùng mặc đồ ngủ tới đây, cậu còn không phải là bạn trai của cô ấy?
Nữ bác sĩ cảm thấy rất mất hứng:
- Được rồi, cậu cái gì cũng không biết, vậy thì đưa cô ấy đi xét nghiệm máu, trước tiên đem cô ấy lên bàn cân đi, tôi cần biết cân nặng để cho thuốc.
- Không cần cân, cô ấy nặng năm mươi hai kg.
Đường Kim nói.
- Còn nói không phải là bạn trai, ngay cả cân nặng của người ta cũng biết.
Nữ bác sĩ hừ một tiếng, đem hồ sơ trên tay đưa cho Đường Kim:
- Ký tên đi.
Đường Kim cảm thấy mình rất là vô tội, hắn thật sự không phải là bạn trai của Tô Vân Phỉ, bất quá hắn cũng lười tranh cãi với nữ bác sĩ, nhanh chóng ký tên mình vào.
Nữ bác sĩ rất nhanh rời đi, còn nữ ý tá ở lại để tiêm thuốc cho Tô Vân Phỉ, nàng nghĩ Đường Kim đúng là bạn trai của Tô Vân Phỉ, tự nhiên cũng không kiêng nể gì, liền ngay trước mặt Đường Kim kéo quần của Tô Vân Phỉ xuống một chút, lộ ra kiều đồn bên trong, sau đó xoa rượu cồn lên rồi tiêm thuốc.
- Ấn vào giúp cô ấy.
Y tá rút kim tiêm ra, sau đó lấy bông gòn đè vào chỗ mới chích, sau đó nói với Đường Kim.
Đường Kim ngẩn ngơ, sau đó trong lòng thầm nghĩ:
- Cô Tô à cô Tô, cái này không thể trách em được nha, là do chị y tá bắt em vô lễ với cô.
Nữ y tá lập tức đi ra ngoài, Đường Kim dùng ngón cái ấn lên bông gòn, mấy ngón khác thì sờ xung quanh, lập tức bàn tay cảm nhận được cảm giác tuyệt vời, làm cho tim hắn có chút đập rộn lên.
- Nếu như bị cô Tô phát hiện, có hay không càng bắt ép mình học Anh văn?
Đường Kim có chút lo lắng tới vấn đề này, sau đó hắn có chút rối rắm, thu tay lại hay là tiếp tục sờ đây?
- Cô Tô, em chỉ sợ trên mông của cô xuất hiện một vết chấm, như thế sẽ làm ảnh hưởng tới mĩ quan, cho nên em làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho cô.
Đường Kim lập tức tìm được một lý do quan minh chính đại, sau đó tiếp tục lấy bông gòn ấn vào vết chích, lâu lâu lấy tay sờ sờ xung quanh một chút.
Cũng không biết qua bao lâu, y tá trở lại một lần nữa:
Bàn tay Đường Kim đang đặt trên ngực Tô Vân Phỉ, trong lúc nhất thời có chút buồn bực, cô Tô này sớm không tỉnh muốn không tỉnh, lại tỉnh vào ngay lúc này? Đây không phải là tra tấn người khác hay sao?