Đường Kim nhìn Trương Tiểu Bàn cười hì hì, đứng dậy đi ra phòng học, thuận tay ôm bờ eo mềm mại của Hàn Tuyết Nhu, đi về phía cổng chính.
-Sắc lang.
Tiếu Thiền có chút khó chịu lầm bầm.
-Thật không có thiên lý.
Trương Tiểu Bàn lầm bầm, chẳng lẽ Đường Kim đẹp trai đến như vậy? Bằng không như thế nào toàn tán được gái đẹp.
Khi Trương Tiểu Bàn đang cảm khái, đông đảo học sinh nam nữ trong lớp cũng cảm thấy thật không có thiên lý, bởi vì bọn họ chứng kiến Tần Thủy Dao đến đây tìm Đường Kim, việc này cũng bình thường không sao cả, nhưng vấn đề là hiện giờ Đường Kim đang ôm Hàn Tuyết Nhu, thật là con mẹ nó không có thiên lý.
-Tận thế con mẹ nó rồi.
Có người tự lẩm bẩm.
Mà giờ khắc này, dọc theo đường Tần Thủy Dao đang khinh bỉ nhìn Đường Kim nói:
-Tuổi còn trẻ, không lo học, chỉ lo yêu với đương, bản thân tôi là vị hôn thê của cậu, tôi thật sự cảm thấy rất mất mặt.
-Tần Thủy Dao, cậu cùng với Đường Kim hủy hôn rồi, tôi và hắn yêu sớm thì liên quan gì đến cậu?
- Tuy cậu vào Đường Kim có hôn ước, nhưng không có giấy tờ xác nhận, nên cậu mới là tiểu tam.
- Có giấy tờ hay không cậu không cần phải quan tâm.
Tần Thủy Dao thản nhiên cười:
- Tôi cũng làm biếng cãi nhau với tiểu tam, làm như thế mất thân phận của tôi.
Nói xong câu đó, Tần Thủy Dao nhanh chân bước qua mặt Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu, không thèm đi song song với bọn họ, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực như một con Khổng Tước kiêu ngạo.
Hàn Tuyết Nhu có chút tức giận, lại không có cách nào phát tiết được, ai bảo Tần Thủy Dao là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Đường Kim chứ.
Hàn Tuyết Nhu không chịu yếu thế, nàng suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến một việc, liền kêu to:
-Tần Thủy Dao, nghe nói vào ngày quốc khánh văn nghệ hội diễn tiết mục của cậu luôn đoạt giải nhất, nhưng lần này cậu chuẩn bị tâm lý nhận giải hai đi.
- Cậu muốn so với tôi sao?
Tần Thủy Dao quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết Nhu.
- Đúng thế thì sao?
Hàn Tuyết Nhu nói:
- Nghe nói ba năm nay cậu đều biểu diễn tiết mục đàn Piano, đều đoạt được giải nhất, năm nay cậu tiếp tục chơi Piano sao? Nếu cậu chơi Piano, thì tôi cũng sẽ chơi Piano, coi ai đàn dễ nghe hơn.
- Tên chết tiệt Đường Kim, mồm của cậu đúng là quạ đen.
- Nếu hai người các cậu không tin, có thể đánh cược với tôi một lần.
Đường Kim vẻ mặt nở một nụ cười sáng lạn.
- Đánh cược thì đánh cược.
Hai nàng không hẹn mà cùng nói ra, sau đó hai người liếc nhau một cái, đồng thời kêu lên một tiếng, sau đó cùng lúc quay mặt đi chỗ khác.
- Tên chết tiệt Đường Kim, nếu tôi đoạt giải nhất cậu liền bỏ Hàn Tuyết Nhu.
Đường Kim lập tức đáp ứng điều kiện của hai nàng, sai đó đưa ra điều kiện của mình:
-Tần Thủy Dao nếu cậu không đoạt được giải nhất, thì cậu phải thuyết phục chị Khinh Vũ đáp ứng lời từ hôn của tôi. Hàn Tuyết Nhu nếu em không đoạt được giải nhất, thì từ nay về sau em làm gì với em cũng được.
-Lưu manh.
Hai nàng đồng thanh mắng Đường Kim một câu, hiển nhiên các nàng đều nghe ra ý tứ bất lương của Đường Kim đối với Hàn Tuyết Nhu.