Người thanh niên vừa tiến vào có chút không vui nhìn thiếu nữ:
- Ta mới 16 tuổi, lên chức chú khi nào thế?
- Đại ca ca, cứu ta...
Thiếu nữ lập tức đổi giọng,chỉ là nhịn không được khóc nức lên...
- Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?
Người trung niên kia lúc này đã bắt đầu nổi điên, đang hay thì lại bị một thằng chui từ đầu vào phá đám, tất nhiên là điên tiết rồi.
- Tiểu huyện trưởng... - một âm thanh có chút sợ hãi vang lên
- Tiểu Mã?
Vừa thấy Mã Như Lượng xuất hiện, người trung niên kia sững người ra, sau đó phẫn nộ:
- Mã Như Lượng, người làm cái quái gì thế? Dẫn kẻ này đến đây làm gì?
- Tiểu huyện trưởng, hắn...hắn là Đường Kim, hắn muốn gặp ông nói chuyện...
Mã Như Lượng bộ dạng sợ hãi, hắn không nghĩ tới vị Tiểu huyện trưởng này lại đang làm chuyện kia nữa.
- Mã Như Lượng, không cần biết hắn là ai, lập tức cút hết cho ta!
Tiếu Trung Hiếu lập tức nổi trận lôi đình.
- Ngươi có chắc là muốn ta cút?
Nòng súng đen ngòm ngắm thẳng vào đầu Tiểu Trung Hiếu, Tiểu Trung Hiếu biến sắc:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
- Ta nghe nói người rất hiếu thảo, muốn phá cả nhà của ta để lấy chỗ chôn cho mẹ nên muốn đến thương lượng một chút.
Người vừa đến là Đường Kim dưới sự dẫn đường của Mã Như Lượng, cuối cùng hắn cũng tìm được Tiểu Trung Hiếu, nhưng mà việc
Tiểu Trung Hiếu đang làm làm hắn thực sự bất ngờ. Theo Đường Kim thì đàn ông háo sắc là chuyện bình thường, nhưng nhìn cô bé đang
nằm trên số pha cũng chỉ tầm 13 tuổi thôi, dáng người giống như Tiểu Đậu Nha, gầy guộc không có da thịt, cả người còn nhỏ hơn cả
Tiểu Đậu Nha, mặt mũi sáng sủa nhưng không tính là xinh đẹp. Một tên đàn ông trưởng thành mà lại ham muốn một cô bé, tên đàn ông đó không thể dùng từ "rác rưởi" để hình dung được nữa. Đúng là biến thái trong biến thái, không nên tồn tại trên cõi đời này.
- Ngươi là chủ nhân của căn nhà trên Thanh Long sơn?
Tiểu Trung Hiếu đột nhiên hiểu ra, hắn tiếp tục nói:
- Ta có thể đảm bảo không dỡ nhà ngươi nữa, người đi đi.
- Tiếu huyện trưởng, làm người sao có thể lật lọng như thế?
Đường Kim lắc đầu:
- Nói lời thì phải giữ lời, ông là người hiếu thảo, đã làm phải làm cho tròn đạo nghĩa chứ!
- Vậy ngươi muốn ta làm gì? Muốn tiền sao? Không vấn đề gì, trên lầu của ta có két sắt, tiền trong đó người đều có thể lấy! – Tiếu Trung
Hiếu vội vàng nói
- Ta đến đây vốn là không muốn cho người dỡ nhà của ta nhưng ta xem người hiếu thảo như vậy, mẹ mới chết chưa được vài hôm mà
đã đi làm chuyện cầm thú này, ay da, ta bị lòng hiếu thảo của người cảm cmn động rồi, cho nên ta quyết định sẽ tác thành cho lòng hiếu
thảo của ngươi
- Đại ca ca, hắn không phải người tốt, hắn không phải kẻ hiếu thảo gì, đừng để hắn lừa...
Thiếu nữ kia nhịn không được cướp lời.
- Ngươi im miệng!
Tiểu Trung Hiếu xồ đến trước mặt thiếu nữ hét lên một câu sau đó có vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Đường Kim:
- Ý ngươi là muốn đem nơi đói nhượng lại cho ta?
- Không, ta chỉ nghĩ là người hiếu thảo như vậy, nay mẹ ngươi đã chết rồi, ngươi cũng nên đi cùng bà ấy đi, nếu không một mình bà ấy ở dưới đấy thì ai hầu hạ chứ?
Đường Kim vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tiểu Trung Hiếu:
- Nếu đã như vậy thì ta sẽ tác thành cho tấm lòng của ngươi, tiễn người xuống dưới hầu hạ mẹ ngươi vậy!
Vừa dứt lời Đường Kim đã chốt ngay một đạp vào giữa mục tiêu số bốn dưới rốn mười lăm phân của Tiếu Trung Hiếu.
- Á á á...!
Tiếu Trung Hiếu phát ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, hai tay ôm chặt đũng quần người co rúm lại rồi nằm vật ra đất, đau đến mức
lăn lộn trên mặt đất.
Mã Như Lượng sắc mặt trắng bệch, quay đầu định chạy, rất tiếc vừa được một bước thì cả người đã bay về chỗ cũ, ngã nhào xuống đất.
Đường Kim, ta, ta đã đưa người đi tìm ông ấy rồi, ngươi còn muốn gì nữa. - Mã Như Lượng sợ hãi nhìn Đường Kim.
- Chả muốn gì cả, ta chỉ nghĩ là người quen thuộc chỗ này như vậy, chắc cũng cùng ông ta làm không ít chuyện như thế này nhỉ?
Đường Kim bất ngờ bóp miệng Mã Như Lượng, ngón tay khẽ búng một cái, một chút thuốc bột đã nằm gọn trong miệng hắn.
- Mã Như Lượng, chúc mừng ngươi, ngươi sắp sáng tạo ra một kỷ lục mới rồi đấy.
- Kỷ lục? kỷ lục gì chứ?
Mã Như Lượng ấp úng hỏi:
- Ngươi vừa cho ta ăn cái gì thế?
- Chả có gì, cho người ăn ít thuốc, thuốc này có thể giúp người hưng phấn hơn, mà người sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên trong lịch
sử chết trên người đàn ông.
Vỗ một chương vào lưng Tiếu Trung Hiếu Đường Kim lười biếng nói:
- Còn người sẽ là người đàn ông đầu tiên bị đàn ông hiếp chết đấy.
Lúc trước Tiếu Trung Hiếu còn đang lăn lộn, bây giờ đột nhiên không cử động được nữa. Hầu như cùng lúc đó trong đầu Mã Như Lượng
đột nhiên ham muốn tột cùng, hắn nhanh chóng hướng Vương lão sư về tới, nhưng chỉ chụp được không khí, Vương lão sự đột nhiên
mất tích, Mã Như Lượng chỉ có thể đổi mục tiêu sang thiếu nữ trên sô pha, nhưng lần này cũng chỉ túm được không khí, thiếu nữ đó
cũng mất tích luôn. Mã Như Lượng bị dục vọng lấp kín đầu óc, cuối cùng cũng vồ lấy Tiếu Trung Hiếu dưới đất, cuối cùng cũng túm được
một người.
- Sự việc buồn nôn nhất trong lịch sử sắp diễn ra rồi, ta phải đi thôi!
Đường Kim một tay nhấc thiếu nữ kia, một tay túm lấy Vương lão sư, lắc mình một cái đã xuống đến tầng dưới, trong nhà chỉ có mỗi
một con chó mực vừa bị Đường Kim cho ăn tí xuân dược mắt đang đỏ ngầu lên.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì ta... - Vương lão sự sợ hãi thất thanh
Đường Kim búng tay một cái làm Vương lão sư cầm tịt luôn.
- Nếu người đã thích đem học sinh của mình tặng cho mấy tên lang sói biến thái, vậy ngươi cũng nên thử một chút cảm giác bị lang sói
làm nhục đi!
Đường Kim tùy ý ném một cái đã đem cô ta ném đến trước mặt con chó đang động dục kia.
Cũng lười nhìn thêm một cái, Đường Kim lập tức đem theo thiếu nữ lên tầng ba tìm két sắt, chỉ một chưởng két sắt đã mở ra, bên trong có không ít tiền, ngoài tiền ra còn có khá nhiều đĩa CD, mỗi cái đĩa đều được đánh dấu tên, nhớ đến lúc trước Vương lão sư cầm máy quay quay phim, không cần nghĩ cũng biết trong này là cái gì. Đem tiền và đĩa CD lấy ra xong Đường Kim liền đưa thiếu nữ kia rời đi, lúc
nhìn thấy cô bé vẫn đang cầm cặp sách, Đường Kim trực tiếp đem tiền nhét hết vào trong cặp rồi nói:
- Về nhà đi! Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết
Nói rồi Đường Kim lập tức biến mất, để lại cô bé vẫn đang đơ ngơ ngác tại chỗ,