Dương Hồng Mai một lòng muốn đem số axit còn lại tạt vào mặt Kiều An An, cho nên thời gian sau đó ả cũng không lãng phí một chút axit nào, đứa bé kia tuy rằng bị dọa cho khóc oa oa nhưng thực tế không bị tổn thương chút nào.
Cho dù Kiều An An ngẫu nhiên có xung động chạy lên phía trước cứu bé gái đó nhưng cuối cùng cũng nhìn xuống, thực ra dù nàng có
không nhịn được mà hành động thì mấy cảnh sát kia cũng bắt nàng phải nhẫn nại, chỉ cần nhìn qua là thấy rất nhiều cảnh sát đều vây
quanh Kiều An An, bọn họ rất sợ Kiều An An xung động chạy lên phía trước.
Không phải là mấy viên cảnh sát đó không quan tâm đến an nguy của bé gái, mà là một mặt bé gái ấy chưa gặp nguy hiểm gì cả, mặt khác nếu như Kiều An An bị hủy dung trước mặt mấy cảnh sát này thì hậu quả sẽ rất khôn lường.
Thế giới này con người ta sống rất thực tế, cùng là con người nhưng thân phận khác nhau quyết định trực tếp tới mức độ quan trọng
của người ấy, giống như bây giờ, nếu như bé gái đó sảy ra chuyện thì phía cảnh sát còn có thể gánh được, đổi lại nếu Kiều An An có mệnh hệ gì thì hậu quả không ai gánh nổi hết.
Chu dù kết cục tốt nhất là không ai sảy ra chuyện nhưng nếu phải chọn một người để hi sinh thì người đó chỉ có thể là bé gái kia chứ
không thể là Kiều An An. Kiều An An hiểu rõ điểm này, cho nên cách duy nhất là nàng không ngừng gọi điện cho Đường Kim, hy vọng có
thể gọi được cho hắn, chỉ cần có hắn ở đây thì mọi chuyện nhất định sẽ được giải quyết êm đẹp.
Thật ra mấy hôm nay ban ngày thì Đường Kim luôn ở bên ngoài, chỉ có ban đêm mới tiến vào Thiên Đạo Tiên Cảnh, nguyên nhân rất đơn
giản, bên ngoài là ban đêm thì bạn trong là ban ngày, như thế với Đường Kim mà nói cả ngày đều là ban ngày, có thể đọc sách liên tục.
Nhưng mà đang lúc Kiều An An cần gọi cho Đường Kim thì hắn không phải đang đọc sách mà đang ngủ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh,
mấy ngày cày cuốc liên tục cuối cùng hắn cũng tìm thấy thứ mình cần, tâm tìm vừa buông lỏng hắn liền ở luôn bên trong đánh luôn một
giấc, mấy ngày nay thiếu ngủ liên tục rồi.
Lúc hắn tỉnh dậy, bên trong mặt trăng đã lơ lửng giữa trời, Đường Kim tự nhiên thấy đói, tâm niệm vừa động đã rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh trực tiếp xuất hiện ở nhà bếp riêng của hắn, lúc này bên ngoài đã là giữa trưa.
- Lục lão, trưa nay ăn thịt kho tàu đi
Đường Kim dặn Lục lão một tiếng nhưng còn chưa dứt lời thì chuông điện thoại đã vang lên, chính là Kiều An An gọi đến.
Hơn chục giây sau Tống Oánh bước xuống lầu, không thấy Đường Kim đầu làm nàng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều,
nàng ngồi xuống bên cạnh bàn ăn chờ Đường Kim trở lại.
Đường Kim lúc này tất nhiên là chạy đến bệnh viện rồi. Đập vào mắt hắn là một đám cảnh sát đang vây kín Kiều An An, lắc mình một cái hắn đã tới bên cạnh vòng tay ôm lấy eo nàng, buồn bực hỏi:
- Thất tiên nữ, thế này là thế nào?
Thấy phía trước là Dương Hồng Mai, Đường Kim kinh ngạc hỏi:
- Ủa. Thất tiên nữ, kia không phải là ả đàn bà lần trước sao?
- Chồng à, chuyện này một lời khó nói rõ, đợi chút ta giải thích cho chàng, chàng đi cứu cô bé kia trước đã, cẩn thận một chút, trên tay ả
ta là axit đấy.
Kiều An An nhanh chóng nói.
- Ok, baby!
Đường Kim đột nhiên biến mất tại chỗ, một giây sau đó mọi người đã thấy Dương Hồng Mai ngã lăn ra đất, trực tiếp ngất đi, còn Đường Kim thì đang cầm chai axit kia trên tay.
Đường Kim lại lắc mình đến bên Kiều An An, thuận tay đưa chai axit cho cảnh sát:
- Giao cho các người đấy! Ta với Thất tiên nữ đi ăn trưa đây!
Vừa dứt lời đã ôm Kiều An An cùng biến mất.
Một đám cảnh sát chỉ biết cạn cmn lời, việc này làm bọn họ bó tay bó chân mà Đường Kim vừa đến một cái đã nhẹ nhành giải quyết.
Việc này đả kích rất lớn lòng tự tin của họ vì họ thấy mình cũng quá vô dụng đi.
Trong phòng bếp của Đường Kim...
Tổng Oánh ngồi bên cạnh bàn ăn chỉ đợi có hai phút Đường Kim đã quay về, nhưng mà Đường Kim còn đem theo một mỹ nữ đó là Kiều
An An.
- Chồng à, đây là đâu?
Kiều An An ngơ ngác một chút, sau đó nhìn thấy Tống Oánh nàng lại ngẩn ra, hướng Tống Oánh cười một cái:
- Xin chào! Cô là Tổng Oánh à? Ta là Kiều An An.
Có thể Tổng Oánh không phải là người xinh đẹp nhất bên cạnh đường Kim, nhưng một thân tóc bạc của nàng quá dễ nhận biết.
Tống Oánh cũng cười với Kiều An An:
- Mời ngồi. Đợi một chút, thức ăn sắp xong rồi.
- Thất tiên nữ, vừa rồi ở bệnh viện xảy ra chuyện gì thế? – Đường Kim bắt đầu hỏi.
- Chồng à, ta thực sự không nên quản chuyện của người khác.
Vừa nhắc đến chuyện này, trên mặt Kiều An An lộ rõ vẻ cười khổ, vừa rồi trong lúc giằng co, Kiều An An từ miệng mấy viên cảnh sát mới
biết rõ đầu đuôi sự việc, nàng không ngờ rằng lần trước mình báo án lại gây ra sóng gió lớn như thế.
Hôm đó Dương Hồng Mai vốn định đưa con gái đi khám bệnh nhưng trước khi khám bệnh ở muốn đi gặp tình nhân Dương Tuấn, hai
người mê nhau say đắm đến nỗi làm tý ngay trong bệnh viện, Dương Hồng Mai để quên luôn con gái trên xe, việc này nghe thì có chút
khó lòng tưởng tượng nhưng thực tế đã xảy ra rồi, cuối cùng do Kiều An An hoài nghi Dương Hồng Mai cố ý bỏ rơi con gái nên mới báo
cảnh sát.
Kết quả là Đồ Trường Văn vừa điều tra thì Dương Hồng Mai đã khai ra mà Dương Hồng Mai lại là chị dâu của Đồ Trường Văn cho nên
cuối cùng Đồ Trường Văn vẫn đem chuyện này nói với anh họ ông, Đồ Trường Văn vốn chỉ nghĩ Dương Hồng Mai đi ngoại tình đến con
gái cũng không thèm lo, ả đàn bà này không đáng tin nên muốn anh họ hắn li hôn, nhưng ai biết Đồ Trường Sinh lại chạy đến bệnh viện đâm chết tình nhân của Dương Hồng Mai.
Một lần ngoài tình gây ra một vụ án mạng, việc này tuy rằng là ngẫu nhiên nhưng trên phương diện nào đó thì lại là tiết nhiên, việc
giống như vậy mỗi ngày ở mọi nơi đều đang phát sinh.
Tình nhân chết rồi, chồng thì phạm tội giết người, Dương Hồng Mai mới phát điên rồi đem tất cả tội lỗi quy hết cho Kiều An An, ả mua
một chai axit muốn hủy đi dung mạo của nàng.
- Thất tiên nữ, sao nàng không nói sớm, biết thế ta đã cho ả nếm nốt chỗ axit còn lại rồi.
Nghe nói Dương Hồng Mai dám định tạt axit lên mặt Kiều An An, Đường Kim nhất thời bạo nộ, làn da mịn màng của vợ hắn chút thì bị
người khác hủy mất, có thể không phẫn nộ sao?
- Chồng à, việc này dừng ở đây đi, nói thật giờ ta cũng thấy mình có lỗi, Dương Hồng Mai bây giờ thành như thế này cũng rất đáng
thương rồi.
Kiều An An than nhẹ:
- Còn có con gái của bà ta nữa, sau này không biết phải làm thế nào, bố thì đi tù, mẹ thì sợ rằng cũng phải bị giam vài năm...
- Thất tiên nữ, lương thiện không phải lỗi của nàng, nhưng quá lương thiện thì không tốt đâu, việc này không liên quan gì tới nàng.
Đường Kim ngắt lời Kiều An An, sau đó nhìn nàng lắc đầu cười: