Tần Thủy Dao trừng mắt nhìn Đường Kim sau đó lập tức đem bốn tiểu nha đầu rời đi.
Đường Kim thở dài một tiếng, Cô bé ngốc này cuối cùng cũng làm được một việc tốt, đem bốn tiểu ma nữ kia địa giùm hắn.
Tâm niệm vừa động, Đường Kim lại rời khỏi biệt thự trên núi, quay về căn phòng số 1314 kia.
Trên chiếc giường lớn, hai thân thể kiều diễm đang ngủ say, nhưng mà lúc Đường Kim đến gần đường thì Kiều An An đột nhiên mở mắt,
thân thể căng thẳng như gặp kẻ địch tiếp cận, có điều nhìn thấy người tới là Đường Kim, thân thể nàng mới thả lỏng ra.
Rõ ràng là tình cảnh giác của Kiều An An đã được đề cao rất nhiều, tuy lúc Đường Kim mới xuất hiện nàng còn chưa cảm ứng được, nhưng hắn vừa động một cái thì nàng lập tức tỉnh lại.
- Chồng về rồi đấy à?
Thanh âm của Kiều An An có chút lười biếng, nàng đưa đôi tay búp sen trắng như tuyết ra với lấy điện thoại nhìn đồng hồ.
- Mới có 11 giờ, ta phải ngủ thêm một lát.
Đang nói thì chuông điện thoại bỗng reo lên, nàng nghe điện, một lát sau nàng ngáp dài một cái, nửa phần trên của thân thể ngọc ngà
ngồi bật dậy, vừa mặc quần áo vừa nói:
- Không thể ngủ được nữa rồi, Khả Ái Lanh Lợi muốn ta đi cùng chúng đến khu giải trí vui chơi một lát.
Đường Kim tự nhiên nghĩ tới Tần Thủy Dao, Cô bé ngốc đáng thương ấy, nhanh như vậy đã để thua bọn nhỏ rồi...hahha.
Bốn tiểu ma nữ tư chất yêu nghiệt làm Đường Kim nghĩ rằng bọn chúng do biến đổi gen mới quái thai như thế, việc này đối với hắn cũng
không phải không có lợi, giống như lúc trước Đường Kim luôn lo lắng thời gian không đủ, giờ lại có thể ôm Hàn Tuyết Nhu ngủ cả ngày,
đến mãi chập tối hai người mới tỉnh dậy.
- Tuyết vẫn chưa ngừng rơi. - vừa ra khỏi khách sạn, Hàn Tuyết Nhu nhìn bông tuyết bay bay đầy trời tự nói thầm.
- Vợ thân yêu, không phải là tuyết chưa ngừng rơi mà lại tuyết lại bắt đầu rơi rồi.
Đường Kim ôm lấy eo Hàn Tuyết Nhu, vừa cười vừa nói.
- Này, ta hỏi chàng, dáng người của ta với Kiều An An, ai tốt hơn? – Hàn Tuyết Nhu đạp lên tuyết, đột nhiên quay sang hỏi Đường Kim.
- Vợ yêu à, tất nhiên là dáng người của nàng tốt hơn một chút rồi.
Đường Kim hầu như không do dự đáp, tất nhiên đây cũng là lời thật lòng, luận dáng người mà nói, thân hình của Hàn Tuyết Nhu bốc lửa
hơn Kiều An An một chút.
- Nhưng làm sao ta lại cảm thấy tối hôm qua thời gian chàng với Kiều An An cùng nhau lại nhiều hơn ta vậy? – Hàn Tuyết Nhu nũng nịu
hừ một tiếng.
- Hehe, vợ à, lần chúng ta có thể bù lại khoảng thời gian đó mà. - Đường Kim cười dâm.
- Hứ! chàng nghĩ ngon quá ha, không có lần sau nữa đâu! – Hàn Tuyết Nhu lượm Đường Kim,mắt trắng dã:
- Nếu không phải An An tỷ nói thương chàng gần đây khá vất vả, muốn bù đắp cho chàng một chút, ta còn lâu mới làm như thế!
- Vợ yêu à, mấy ngày nữa ta phải đi kinh thành rồi, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, nàng cũng nên bồi đắp cho ta một chút đi!
- Kinh thành? – Hàn Tuyết Nhu ngạc nhiên:
- Đi kinh thành làm gì, đang lạnh thế này, không lẽ lúc này lại đi du lịch?
- Không phải đi du lịch, ta có chút việc cần tới đó giải quyết. - Đường Kim lắc đầu:
- Nhưng mà, vợ thân ái, nếu như nàng muốn đi du lịch, sau này ta có thể đưa nàng đi.
- Bây giờ không được sao?
Hàn Tuyết Nhu dường như có chút động tâm, nghĩ ngợi một lát, nàng đột nhiên nhìn Đường Kim, nghiêm túc nói:
- Này, chàng có thể đáp ứng ta một chuyện được không?
- Được chứ. – Đường Kim một lời đáp ứng.
- Chàng còn chưa hỏi là chuyện gì mà. - Hàn Tuyết Nhu hờn dỗi nói.
- Không cần biết là việc gì, ta đều đồng ý với nàng. - Đường Kim vừa cười vừa đáp.
- Hừ, nếu ta muốn chúng ta chia tay chàng cũng đồng ý sao? - Hàn Tuyết Nhu bĩu môi, có chút không vui hỏi.
- Vợ à, ta biết nàng sẽ không nói ra loại chuyện như thế. - Đường Kim vẫn tươi cười đáp.
- Coi như chàng nói đúng đi, ta còn lâu mới chia tay với chàng, như vậy quá tiện nghi cho chàng rồi, ta nhất định phải bám lấy chàng, để
chàng muốn bỏ ta cũng không được. – Hàn Tuyết Nhu hờn dỗi nói.
- Nàng không cần quấn lấy ta, ta sẽ tự động quấn lấy nàng...hehe...
Đường Kim một tay luồn vào trong áo Hàn Tuyết Nhu, mò lên ngọn núi cao ngất kia:
- Sẽ quấn lấy nàng như thế này...hihi...
- Đồ háo sắc! Cả ngày chỉ biết giở mấy trò lưu manh! – cặp mắt yêu mộ của Hàn Tuyết Nhu lượm Đường Kim một cái:
- Tóm lại là chàng phải đáp ứng ta, chờ khi nào có thời gian, chàng phải đưa ta đi du lịch vòng quanh thế giới, mỗi nơi đều tới một lần.
- Ok! Không thành vấn đề! – Đường Kim vẫn đáp ứng không chút do dự.
- Được rồi, ta đói bụng rồi, trời lại lạnh như vậy, ta muốn đi ăn lẩu. - Hàn Tuyết Nhu bộ dạng rất vui vẻ, trên mức độ nào đó mà nói, nàng
đã nhận được lời hứa của Đường Kim.
- Đi đâu ăn bây giờ? – Đường Kim hỏi.
- Tới Xuyên Muột Tử ( cái này chắc là quán lẩu cay Tứ Xuyên) đi, ta nghĩ chỗ đó rất tốt. – Hàn Tuyết Nhu đáp rồi lại đưa ra thêm một yêu
càu:
- Không được trực tiếp đến đó, chúng ta từ từ đi bộ tới đó đi, người ta nói rằng bước đi chậm rãi trong chời tuyết rơi rất lãng mạn.
- Được thôi.
Đường Kim nắm tay Hàn Tuyết Nhu, hai người cứ thể bước đi dưới đầy trời tuyết rơi.
Thực ra thì Đường Kim không thấy như vậy là lãng mạn, mà hắn thấy đây là đang lãng phí sinh mệnh một cách từ từ, có điều Hàn Tuyết Nhu thích như thế, có thể làm cho nàng vui thì lãng phí sinh mệnh một chút cũng có sao?
Tuyết rơi càng lúc càng dày, người trên đường bắt đầu thưa thớt dần, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu bước lên trên một cây cầu, đang chuẩn bị đi qua thì Hàn Tuyết Nhu bỗng dừng lại.
- Đợi một lát, hình như có một người ăn xin.
Dưới cầu đúng thật có một người ăn xin, trên người người ăn xin mặc một chiếc áo bông, chắc là do người hảo tâm nào tặng cho, nhưng
ngoài trời lạnh như thế này, cho dù có mặc áo bông thì muốn qua đêm ở ngoài cũng có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Hàn Tuyết Nhu bước tới, từ trong người lấy ví tiền ra, đem tất cả số tiền bên trong đều đưa cho người ăn xin đó:
- Cầm đi tìm nhà trọ mà ở tạm, đừng có ở đây nữa, ở ngoài lạnh chết người mất!
Không đợi người đó kịp cảm ơn, Hàn Tuyết Nhu đã kéo Đường Kim tiếp tục bước về phía trước.
Vợ yêu à, tấm lòng của nàng thật vĩ đại! - vừa cảm thán Đường Kim vừa dùng một tay bóp bóp nơi còn vĩ đại hơn cả tấm lòng trước
ngực Hàn Tuyết Nhu.
- Ta chỉ thuận tiện giúp người ta một chút thôi, dù sao ta cũng không thiếu tiền.
Hàn Tuyết Nhu quay đầu nhìn người ăn mày đang đứng dậy một cái, dường như có chút cảm khái:
- Trời lạnh như thế này mà vẫn phải ngủ dưới gầm cầu, nhất định là cùng đường mật lộ, không còn nơi nào để đi, nếu đã gặp phải thì
nên giúp đỡ một chút, dù sao chút tiền đó với ta cũng không tính là gì.
- Đàn ông vĩ đại luôn luôn thu hút những người phụ nữ vĩ đại mà! – Đường Kim bắt đầu tự sướng:
- Ta quả thật là vĩ đại quá đi thôi!
Hàn Tuyết Nhu nhịn không được nhìn Đường Kim đầy khinh bỉ, đang định nói gì đó thì phía sau bỗng có tiếng nói:
- Hai người các ngươi, mau đứng lại cho ta!
Hai người quay đầu lại thì thấy một tên đàn ông gầy còm, mặt mũi trắng bệch, tay cầm một con dao đang run rẩy không ngừng nhưng
ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác:
- Cướp đây, mau đưa hết tiền ra đây!
Đường Kim nhìn lên trời, chỉ có tuyết rơi chứ thấy có sấm chớp, nhưng làm sao hắn lại thấy như sét đánh ngang tai vậy nhỉ? Ở cái đất này mà còn có kẻ dám đến cướp hắn nữa....haiz....