Thấy người kia không nói tiếng pháp với mình, bộ dáng thì đúng kiểu “tôi không quen anh”, David với mái tóc nâu nhạt cùng đôi mắt xanh lơ nhìn cậu với vẻ mặt bất ngờ giây lát liền tỏ ra khó hiểu, nói - "Thôi nào anh bạn, đừng giả vờ nữa. Chúng ta vừa gặp nhau không tới một tiếng kia mà, là cậu đã chỉ đường cho tôi đến đây. Tôi biết cậu hiểu tôi nói gì? Vì sao lại tỏ vẻ không quen biết tôi?" - Anh chắc chắn mình không nhận lầm người, cho dù là người giống người thì chắc chắn cũng sẽ không giống tới nỗi ngay cả trang phục cũng trùng hợp giống nhau từ đầu tới chân, ít nhất là trong buổi sáng ngày hôm nay.
Chỉ trong giây lát, nhóm quản lý cấp cao cũng vây lại đây, bọn họ thấy David bất ngờ đuổi theo tóm lấy cậu rồi vui vẻ nói chuyện khiến họ cảm thấy vui mừng không thôi - “Cậu có thể hiểu anh ta nói gì chứ? Chúng tôi đang rất cần một thông dịch viên, nếu cậu có thể nói tiếng pháp thì tốt quá rồi!" - Hôm nay bọn họ đúng là đen đủi, thông dịch viên của công ty hôm nay xin nghỉ đột xuất vì bị sốt, người của đối tác thì lại bị bệnh đột xuất khiến mọi thứ đều đi vào ngõ kẹt, kẹt cứng không làm gì được vì sếp tổng của đôi bên đều đã có mặt nhưng ngôn ngữ lại không thông.
Nhưng cho dù họ có gào khóc thì Diệp Vân Xuyên vẫn mở to mắt nói dối - "Rất xin lỗi nhưng tôi thật sự không biết tiếng pháp, đành khiến mọi người thất vọng rồi!" - Sợ mình nói còn không đủ rõ ràng, cậu còn kết hợp với cái lắc đầu đầy dứt khoát. Xin lỗi, nhưng cậu chỉ muốn làm một nhân viên quèn chờ bị đuổi việc.
Đối với thái độ trở mặt nhanh hơn lật bánh này David cảm thấy khó hiểu, anh lại hỏi - "Tại sao cậu lại tỏ ra không quen biết tôi? Tôi có làm gì cho cậu giận không? Nếu có thì hãy cho tôi biết, nhưng làm ơn hãy giúp tôi, cuộc họp này rất quan trọng với cả đôi bên." - Vì hai công ty đã đi đến bước bàn bạc thống nhất cuối cùng, sau khi thống nhất các điều khoản sẽ trực tiếp tiến hành ký kết. Ai mà ngờ giữa đường lại trật đường ray thế này, người duy nhất có thể giúp được thì sống chết cũng không thừa nhận khiến anh đau đầu muốn chết.
Đối diện với ánh mắt chân thành của David, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy rất áy náy nhưng cậu lỡ phóng lao thì phải theo lao, với lại hôm nay không bàn được thì ngày mai, dù sao thì… lỗi cũng không thuộc về ai cả, do sự cố mà thôi. Diệp Vân Xuyên vẫn quyết định ông nói gà bà nói vịt - "Xin lỗi nhưng tôi không hiểu anh nói gì?"
Bữa nay bị người chọc tức điên, David bị nghẹn không nhẹ, nhưng lúc này anh lại nhớ đến sự việc một việc, ánh mắt của anh chợt hiện lên ý cười, nhân lúc Diệp Vân Xuyên không để ý anh liền cho tay vào túi áo vest của cậu lấy ra một tấm danh thiếp sau đó rất hài lòng mà đưa nó đến trước mặt cậu, đắc ý cười rất tươi nói - "Như thế này có khiến cậu nhớ ra tôi không?"
Diện Vân Xuyên nhìn thấy tấm danh thiếp liền đen mặt, tức tới mức muốn phun máu, hừ đúng là gian thương mà - ''Được rồi tôi nhận thua, tôi sẽ làm phiên dịch cho anh, nhưng chỉ lần này!" - Cậu thật sự hối hận vì sao lại không vứt cái thứ của nợ đó đi cho rồi, bây giờ cậu rất muốn đập đầu vô miếng đậu hủ chết luôn cho rồi.
Thấy cậu nhận thua, David lúc này mới vui vẻ nhét lại danh thiếp vào túi áo của cậu rồi cười rất chi là thân thiện - "Rất mừng là cậu đã nhớ ra, đi thôi, tôi đang rất cần một thông dịch viên và tiếng pháp của cậu quả thật là tốt hơn những gì tôi mong đợi!" Còn vì cái gì không nhận người quên thì để sau rồi nói, hiện tại vẫn là ưu tiên công việc lên hàng đầu.
Còn nhóm quản lý cấp cao thì hoàn toàn ngơ ngác, họ bị động tác bất ngờ của David làm cho giật mình, còn chưa kịp hiểu cái gì liền nghe cậu nhân viên vừa mới sống chết cũng không thừa nhận mình biết tiếng pháp, vẻ mặt còn vô cùng chân thành, thế mà quay xe một phát liền dùng một tràng tiếng pháp mà đáp lại. Tất cả đều muốn trợn mắt, đầu đầy chấm hỏi - "???" - Anh chàng này bị đa nhân cách hả trời?
Tìm được người đáng tin tưởng, lúc này David mới đi đến trước mặt người phía sau lưng vui vẻ nói - "Chúng ta có thể tiến hành cuộc họp rồi!" - Biết người nọ không hiểu cho nên anh còn vẫy vẫy tay ra hiệu.
Trong lòng mọi người cũng sáng tỏ, như vậy đồng nghĩa là cuộc họp đã có thể tiến hành, người mà David tin tưởng thì hẳn là người rất có năng lực. Người kia lúc này mới bước đến gần cùng sóng vai với David một đường đi đến phòng họp, một câu cũng không nói chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
Giây phút nhìn thấy người kia đi xuyên qua vòng người, Diệp Vân Xuyên cảm thấy cả người như bị sét đánh, tim cậu đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Cả người cứng ngắc không thở nỗi, mọi thứ như đang sụp đổ dưới chân. Vì sao lại là Đường Phong?
Một vị quản lý thấy cậu vẫn không động đậy liền hiểu là cậu bị uy áp của Đường tổng dọa sợ bèn tiến lên vỗ lên vai cậu một cái - "Đi thôi!"
Diệp Vân Xuyên cảm thấy chân mình như dính chặt với sàn nhà, mỗi bước đi như nặng ngàn cân.
Diệp Vân Xuyên như bước trên chông gai mà tiến vào phòng họp, từng giọt máu lặng lẽ rơi trong thầm lặng. Trái tim cậu đau, đau đến mức không thể thở được, vì cái gì lại để cậu gặp lại Đường Phong, vì cái gì…
Nhưng bản thân cậu dù gì cũng từng là một nhân vật lớn, dẫu có khổ đau hay muộn phiền đến đâu đi nữa thì cậu vẫn phải đặt công việc lên hàng đầu. Thà không làm, nếu làm thì phải toàn tâm toàn ý mà làm. Chính vì lẽ đó năng suất công việc của cậu luôn rất cao, không bao lâu đã lên tới hàng ghế giám đốc mà không một ai có dị nghị gì.
Diệp Vân Xuyên lấy lại tinh thần, trên gương mặt vẫn không thể nhìn ra biến hoá. Kinh nghiệm đời trước khiến cậu thao tác rất nhanh, chuẩn. Ngay cả David cũng không thể bắt lỗi cậu, những vấn đề chuyên sâu về nghiệp vụ chuyên môn và từ ngữ chuyên ngành bằng tiếng pháp cậu đều sử dụng vô cùng tốt và chuẩn xác.
Suốt quá trình diễn ra cuộc họp, cậu luôn cố gắng xem người kia như không tồn tại mà vượt qua cuộc họp kéo dài hơn hai giờ đồng hồ. Nói cách khác... cậu đã trốn việc tận hơn hai tiếng và Lý Thắng rất mừng vì điều này.
Cuối cùng cuộc họp đã kết thúc tốt đẹp, đôi bên bắt đầu ký kết hợp đồng, hoàn tất thủ tục. Diệp Vân Xuyên cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sự là không muốn nán lại thêm giây phút nào nữa, trái tim cậu rất đau, lý trí cũng đã đến bờ vực sụp đổ. Sau khi tiễn người đi thì cậu cũng biến mất ngay lập tức, mọi chuyện diễn ra sau đó cũng không liên quan gì tới cậu, cũng không phải bổn phận của cậu.
Diệp Vân Xuyên mang cái thân thể đã mệt mỏi rã rời trở về phòng làm việc, tâm tình còn chưa kịp ổn định liền đón thêm một cơn gió bất chợt. Cậu bị trưởng phòng mời đi uống trà.
Trưởng phòng của cậu là Lý chính Thâm, cũng là anh trai của Lý Thắng. Hắn nghe Lý Thắng thêm mắm dặm muối nên càng ghét cậu ra mặt - "Tôi nghe cấp dưới báo cáo rằng hôm nay cậu đã vắng mặt suốt hơn hai tiếng mà không có lý do?"
Rõ ràng là có người muốn mượn việc công trả thù tư, nhưng Diệp Vân Xuyên trong lòng lại vô cùng vui vẻ vì biết bản thân sắp bị đuổi việc rồi, nhưng trên mặt thì vẫn bình tĩnh đáp - "Phải, tôi ở lại phòng họp để phụ giúp chút việc."
Lý Chính Thắng cười khinh bỉ - "Ha hả, nực cười, cỡ như cậu thì có thể giúp được cái gì? Diệp Vân Xuyên tôi nói cho cậu biết, công ty này không chứa chấp loại người lười biếng, dốt nát như cậu. Tôi cho cậu cơ hội cuốn gói rời khỏi đây trong hôm nay, đừng để tôi phải tự mình đuổi việc cậu. Đi nhanh cho khuất mắt của tôi, đừng để tôi thấy mặt cậu thêm lần nào nữa." - Hắn cũng chỉ chờ cơ hội này mà thôi, lúc trước đã nhìn cậu không vừa mắt, hiện tại lại càng không vừa mắt. Chưng diện đẹp như vậy là cho ai xem chứ? Muốn câu dẫn người khác sao, hừ.
Diệp Vân Xuyên im lặng lau nước bọt văng trên mặt mình rồi bình thản đáp - "Được, nếu trưởng phòng đã chấp nhận cho tôi nghỉ việc thì tôi cũng sẽ không phụ tấm lòng của anh! Cảm ơn trưởng phòng đã chiếu cố."
Lý Chính Thâm những tưởng cậu sẽ khóc lóc cầu xin thì hắn sẽ có cơ hội mà nhục mạ cậu, thế nhưng kịch bản hình như không đúng lắm. Hắn hơi kinh ngạc mà nhìn cậu hỏi - "Cái gì... cậu... chấp nhận rời đi. Không cầu xin tôi tha thứ sao?" - Tên này cầm nhầm kịch bản rồi.
Diệp Vân Xuyên đáp - "Đó là ý tốt của anh, sao tôi có thể làm anh thất vọng được. Vậy nếu không có việc gì khác thì tôi xin phép!" - Cậu gật đầu coi như chào hắn rồi rời đi, lỡ hắn đổi ý thì rắc rối to.
Lý Chính Thâm nghẹn một búng máu không phun ra được - "..."
Trở lại phòng làm việc, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình. Trên cơ bản thì cũng chẳng có gì để mà thu dọn, công việc cũng chẳng có gì để bàn giao. Tâm tình của cậu phi thường vui vẻ nên ngay cả việc Lý Thắng đến cà khịa cậu cũng không quan tâm.
Lý Thắng nhìn thấy cậu thu dọn đồ thì rất hả hê, hắn đủng đỉnh đi đến bên cạnh bàn làm việc của cậu cười cười nói - "Ha Hả bị đuổi việc rồi sao? Đây là cái kết cho những kẻ không có đầu óc cũng không có mắt nhìn. Sao? Cậu có cần tôi cho cậu mượn bờ vai để khóc không hahaha."
Nhiếp Uyển Như đang đứng gần đó cũng nhìn không nỗi liền đẩy hắn sang một bên, ghét bỏ ra mặt nói - "Đủ rồi, anh nói ít đi một câu cũng chẳng chết được đâu." - Tuy Lý Thắng có anh trai làm trưởng phòng chống lưng nhưng Nhiếp Uyển Như cũng có thế lực của riêng mình cho nên cô chẳng ngại gì một Lý Thắng.
Lý Thắng bị cô đẩy cũng không khó chịu, tâm tình đang vô cùng tốt cho nên hắn cười lấy lòng đáp - "Được được, người đẹp không muốn tôi nói thì tôi sẽ không nói. Tôi đi là được chứ gì?" - Hắn nhún vai rồi vui vẻ rời đi, tuy hắn mê Uyển Như nhưng chưa lần nào hắn dám đấu khẩu cùng cô, cũng không đấu lại vì cô cũng không phải chỉ có một mình, nhìn xinh đẹp nhưng cũng đanh đá ghê gớm.
Đuổi xong Lý Thắng, Nhiếp uyển Như quay đầu nhìn cậu, giọng điều vô cùng bức xúc nói - “Diệp Vân Xuyên cậu đừng thu dọn nữa, để tôi tìm trưởng phòng nói giúp cho cậu nhé. Tôi thấy mọi việc cũng không tới mức phải cho cậu nghỉ việc, làm như vậy là hoàn toàn không đúng. Nếu tôi nói chuyện này với tổng giám thì hắn cũng không có lý do làm khó dễ cho cậu, cậu cũng không có làm gì sai."
Trần Lạc Kỳ vừa mới làm xong tài liệu cũng không nhịn được mà sáp lại phụ họa - "Uyển Như nói đúng. Vân Xuyên à cậu chờ chúng tôi, chúng tôi sẽ nói giúp cậu. Nếu trưởng phòng vẫn cố chấp tôi sẽ trực tiếp nói với giám đốc Triệu. Tôi không tin anh em Lý Thắng có thể một tay che trời, cùng lắm thì cho cả hai tên đó nghỉ việc."