Sau đó cậu mới chậm rãi nhìn cánh tay đang bị quấn băng của mình, đau. Nếu cậu nhớ không lầm thì hình như… cậu bị xe tông trúng thì phải. Lúc đó mọi thứ thật hỗn loạn, cậu chỉ kịp nghe một tiếng thắng xe rất gấp, sau đó… cậu không nhớ nữa.
Bây giờ cậu chỉ biết rằng bản thân đang nằm trên chiếc giường bệnh cỡ lớn, hơn nữa còn là trong một căn phòng siêu cấp tiện nghi, nếu không có mùi thuốc sát trùng thật nồng thì có khi cậu sẽ nghĩ mình đang ở trong một căn hộ cao cấp cũng không chừng.
Diệp Vân Xuyên chẳng lấy làm cao hứng với đãi ngộ này, khi nhìn thấy cái chân trái đang bó bột của mình thì cậu chỉ muốn chửi thề. Cái vận xui gì vậy hả? Ông trời ơi, ông một vừa hai phải thôi chứ?
“Cạch!” - Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy vào bên trong.
Một vị bác sĩ trung niên có gương mặt hàm hậu bước vào, đi sau ông là một chàng trai mặc tây trang rất chỉnh tề, nhìn không ra chỗ nào giống người nên xuất hiện trong phòng bệnh vào lúc này?
Thấy cậu đã tỉnh, vị bác sĩ kia nhìn cậu ôn hoà nở nụ cười, ông đến bên giường ân cần hỏi thăm - "Cậu tỉnh lại thì tốt quá, xem ra đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại nữa. Cậu có cảm thấy khó chịu ở đâu nữa không? Đầu có còn đau không? Có nhớ mình tên gì không?"
Ặc, bác sĩ, ông thật vui tính. Mặc dù là đầu óc cậu vẫn có chút trì đông như cậu vẫn còn ổn chán, Diệp Vân Xuyên mới tỉnh dậy cho nên giọng nói có chút khàn - "Cảm ơn bác sĩ, tôi không sao, chỉ hơi đau đầu, cả người cũng đều đau."
Ông mỉm cười, gật đầu với cậu rồi tiến hành vài bước kiểm tra, sau đó cầm bảng bệnh án của cậu viết cái gì đó, sau đó nói - "Cậu bị chấn động não nhẹ nên sẽ hơi đau đầu một chút, cậu nên tránh vận động mạnh. Chân của cậu chỉ bị nứt nhẹ thôi, ngoài ra cậu cũng bị tổn thương phần mềm cho nên sẽ hơi đau một chút, tịnh dưỡng một thời gian nữa là sẽ không sao, không cần lo lắng, nhớ nghỉ ngơi cho tốt."
Nghe xong bệnh án của mình, Diệp Vân Xuyên muốn á khẩu, nứt xương nhẹ thôi sao? Chỉ bao nhiêu đó cũng đã đủ khiến cậu muốn phát điên lên rồi. Nhưng mà tốt xấu gì cậu cũng là người lịch sự cho nên vẫn giữ thái độ bình tĩnh hỏi - " Cảm ơn bác sĩ, không biết khi nào tôi có thể xuất viện được ạ?"
Nghe câu hỏi ngứa hết sức da của anh bạn nhỏ trước mặt mình, vị bác sĩ lập tức trầm giọng đáp - "Xuất viện? Cậu nghĩ mạng cậu cứng lắm hả? Bị viêm dạ dày mà còn muốn chạy loạn, trước mắt cậu cần phải ở lại để theo dõi, khi nào tình trạng ổn định mới có thể xuất viện."
Bác sĩ nói xong cũng xoay người cho người thanh niên bên cạnh một ánh mắt rồi nhanh chóng rời đi.
Diệp Vân Xuyên lúc này mới có thời gian đánh giá người thanh niên kia, từ tình huống hiện tại có thể xác định anh ta là được người nhờ vã đến đây chiếu cố cho cậu, cũng không có gì lạ.
Cậu khẽ thở dài nói - "Xin chào, tôi tên là Diệp Vân Xuyên, tôi có thể biết anh là ai không?"
Nhìn đôi mắt không gợn sóng kia của cậu, người kia cũng không cảm thấy ngạc nhiên là bao, người được trợ lý Tần coi trọng nào có phải hạng tầm thường.
"Chào cậu, tôi là Trần Thừa Chí, tôi là người phụ trách chăm sóc cho cậu trong thời gian cậu nằm viện."
Tự nhiên lại bị xem là tù nhân, Diệp Vân Xuyên vội vàng từ chối - “Cảm ơn anh, nhưng không cần phiền hà như vậy. Tôi không sao, các anh trả viện phí giúp tôi đã là được rồi. Tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân, anh có thể về được rồi!" - Cậu nhất định phải đuổi người này đi, nếu không thì cậu trốn bằng cách nào? Càng ở lâu càng dễ phát sinh biến cố.
Cậu không muốn gặp lại Đường Phong thêm lần nào nữa, càng khốn kiếp hơn là nếu cậu nhớ không lầm thì người đã đụng trúng cậu là Đường Phong. Đầu óc cậu lúc này lại phát đau, những cái gì nên nhớ đều nhớ không thiếu chi tiết nào.
Trần Thừa Chí lòng vững như bàn thạch đáp - "Không thể. Tôi sẽ ở đây cũng cậu cho tới khi nào cậu có thể xuất viện, trước lúc đó cậu cứ an tâm mà nghỉ ngơi cho tốt."
Diệp Vân Xuyên khóc khóc không ra nước mắt - "Thật sự là không cần..." - Nhưng không đợi cậu nói xong liền bị Trần Thừa Chí trực tiếp đánh gãy.
“Cậu không cần nói nữa, cấp trên đã quyết định thì sẽ không thay đổi, cậu đói bụng rồi phải không? Để tôi giúp cậu súc miệng, ăn sáng rồi uống thuốc!" - Nói rồi anh rất thành thục mà dọn một bàn thức ăn nhẹ còn nóng hổi bài ra trên bàn ăn.
Diệp Vân Xuyên đầu đau tới muốn ngất thêm lần nữa, toàn thân đau, tim cũng đau - "...." - Vì cậu bị thương không nhẹ cho nên phải nhờ Trần Thừa Chí giúp cậu súc miệng, lau mặt, sau đó là ăn sáng.
Sau khi hoàn thành nhiệm, vụ lúc này Trần Thừa Chí mới ngồi xuống sopha đọc báo trong lúc chờ đợi. Trong lòng cũng đánh giá sơ bộ về cậu, chỉ là chưa thể đánh giá một cách chính xác rốt cuộc lão đại coi trọng cậu ở chỗ nào? Nhìn tuổi tác thì hẳn là một nhân viên văn phòng còn non nớt, chẳng lẽ... lão đại coi trọng... cái kia?
Hừm, nhìn rất không tệ, ê, nhưng mà khoan. Lão đại vốn là thẳng mà, chậc, đành phải chờ lão đại trả lời vậy.
Rút kinh nghiệm của hai lần thất bại trước đó, lần này Tần Hiên Lãng chơi lớn. Nhìn bề ngoài thì chỉ có một mình Trần Thừa Chí vừa bận bận rộn rộn làm việc vừa chăm người bệnh, nhưng trên thực tế luôn có hai bảo vệ luôn trực chỉ theo sát, chỉ đơn giản vì lão đại không muốn vịt lại bay mất nên không tiếc một cái vung tay.
Cũng chẳng phải cao sang gì nhưng với tư cách bạn bè hoạn nạn giữa đường thì đối với việc yêu đương của bạn, Tần Hiên Lãng càng thập phần xem trọng. Mối tình tan vỡ trước kia của Đường Phong anh cũng có nghe kể qua, chính vì lẽ đó cho nên anh càng hy vọng có thể cứu bạn thoát khỏi vực sâu tăm tối.
May mắn thay những cái này Diệp Vân Xuyên đều không hề biết, nếu không chắc sẽ tức tới hộc máu.
Vì trong người còn mệt cho nên cậu đã ngủ gần như cả ngày, mãi tới buổi chiều cậu tỉnh lại, sau đó lại vô cùng kinh hỷ mà đón hai vị khách quý là Nhiếp Uyển Như và Trần Lạc Kỳ. Khỏi nói cũng biết là cậu choáng tới mức nào? Hai nàng này sao mà tin tức nhanh dữ thần?
Hai người họ vừa tan tầm là lập tức đến đây, cái này càng có chút... đáng sợ. Diệp Vân Xuyên cảm thấy hoảng sợ, xem ra cái lưới nhện này cậu trốn không thoát rồi.
Trong khi cậu còn đang bận suy nghĩ miên man thì khi hai người đẹp vừa bước vào phòng, lập tức bị cái đầu còn đang quấn băng, cánh tay cũng bị bó một cục, chân trái cũng đang bó bột của cậu khiến cho hoảng hốt một phen, vẻ mặt của hai người lúc này tràn đầy lo lắng và đau lòng.
“Vân Xuyên, cậu cảm thấy thế nào rồi? Còn đau không? Sao lại đi loạn làm gì chứ? Cậu xem, bây giờ bị treo giò rồi, còn muốn đi nữa không? Cậu mà đi nữa tôi đảm bảo lần sau sẽ là treo luôn hai cái giò.” - Trần Lạc Kỳ vừa mở miệng lập tức bắn nguyên băng đạn vào mặt cậu không thương tiếc.
Ừ thì là cậu sai, đáng đời lắm. Nhiếp Uyển Như che miệng cười rất chi là vui vẻ.
Sau khi hai cơn choáng váng đi qua, Diệp Vân Xuyên mới kéo kéo khóe môi cười nói - "Hai người... làm sao biết tôi nằm ở đây? Là cảnh sát gọi cho hai người sao? Hai người ngồi xuống đi đã." - Ai mà nhiều chuyện dữ vậy? Khi không lại đi làm phiền đồng nghiệp của cậu làm gì?
Nhiếp Uyển Như khẽ cau mày làm ra vẻ giận dỗi đáp - "Không cần khách sáo, chúng tôi đứng cũng được. Nhưng mà cậu đó, nếu không phải có người thông báo cho chúng tôi thì có phải cậu cứ như thế rời đi đúng không? Cậu thật khiến tôi đau lòng, tôi xem cậu là bạn bè vậy mà cậu một câu cũng không muốn nói cho chúng tôi biết, chẳng lẽ chúng tôi không đáng mặt để cậu kết giao? Một câu từ biệt cũng không có, đến nhà tìm cậu thì cậu đã dọn đi mất. Cậu có biết chúng tôi lo lắng như thế nào không? Nếu không phải cậu gặp sự cố thì chắc chúng tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại cậu đúng chứ? - Nói đến đây đôi mắt cô chợt đỏ hoe, đôi mắt to đen dâng lên một tầng nước chực rơi xuống bất kỳ lúc nào nhưng chủ nhân vẫn cố không để nó rơi xuống, nhìn đau lòng biết bao nhiêu.
Có trời mới biết cô xuýt thì cho rằng mình thành diễn viên luôn rồi, may mà cô hay đọc mấy truyện tiểu thuyết ngược tâm cho nên chỉ cần nhớ lại một đoạn là có thể khóc nguyên một dòng sông.
Khụ khụ, cũng là vì muốn tốt cho anh bạn nhỏ nhà mình cho nên cô cũng không tiếc gì mấy giọt nước mắt, tuy có chỗ hơi làm quá nhưng quan trọng là hiệu quả.
Trần Lạc Kỳ cũng bị bạn mình làm cho kinh hãi rồi, diễn cũng quá mượt. Nhưng diễn thì cần có hai vai, cô lại không hợp với vai nước mắt cho lắm.
Diệp Vân Xuyên ngồi trên giường hơi rối rắm nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, trong lòng có chút xấu hổ không nói nên lời - "Tôi... thật ra tôi cũng định gọi cho hai người nhưng điện thoại hết pin nên mới không kịp thông báo thôi. Đừng giận tôi… có được không? Tôi xin lỗi..."
Thấy tên ngốc sập bẫy, Trần Lạc Kỳ chớp lấy cơ hội liền nhập vai ác diễn tiếp, cô hơi phồng má giận dỗi - "Thôi được rồi, cậu không cần nói chúng tôi hiểu mà, cậu đã quyết tâm phải đi thì chúng tôi cũng không ngăn cản cậu nữa. Hầy, tôi thật sự rất muốn làm việc cùng cậu, tuy chúng ta quen biết không bao lâu nhưng tôi thật lòng muốn kết giao cùng cậu. Chỉ tiếc... chúng tôi không có cái duyên này. Làm người không thể cưỡng cầu, trong lòng cậu chúng tôi bất quá cũng chỉ là người dưng. Chúng tôi có khuyên cũng bằng thừa, tôi biết chứ!" - Sau đó lại khoanh tay quay mặt đi như cố che giấu sự đau lòng của bản thân, cô không khóc sước mướt nhưng nét u sầu của một đại mỹ nữ xinh đẹp như hoa dưới mưa vẫn khiến người nhìn phải xót xa.
Diệp Vân Xuyên nghe ra cô đang oán trách, chỉ là cậu thật không giỏi an ủi người khác, tay chân có chút luống cuống nói - "Không phải, tôi không có ý đó, tôi thật sự xem hai người là bạn, chỉ là tôi có chút việc riêng nên mới phải rời đi. Chúng ta vẫn còn cơ hội gặp nhau mà, đâu phải sinh ly tử biệt đâu mà không còn gặp nhau kia chứ?"