Bỗng dưng có một người dùng khuỷu tay thúc vào bên sườn, Diệp Vân Xuyên hoàn hồn nhìn kẻ vừa quấy rầy mình - "..." - Sau đó thì rất chi là không vui mà muốn ngó lơ người nọ.
Người nọ bị cậu lườm cũng không ngại còn cười rất chi là vô tội - "Chào cậu, chúng ta lại gặp nhau, tôi và cậu đã gặp nhau trong nhà ăn. Tôi tên là Tần Hiên Lãng." - Một bàn tay sạch sẽ, tinh tế đưa ra trước mặt cậu.
Diệp Vân Xuyên không muốn lằng nhằng nhưng vẫn lịch sự đáp - "Diệp Vân Xuyên." - Rồi bắt tay cho có lệ, sau đó liền quay mặt đi, cho hai tay vào túi quần cự tuyệt giao lưu, gương mặt phi thường điềm tĩnh nhưng toát lên một loại khí thế rất lạnh lùng.
Bị người thanh niên trước mặt lạnh lùng với mình,Tần Hiên Lãng cũng không tức giận mà còn cảm thấy cậu thật thú vị, cảm giác cứ như đang đối mặt với một nhân vật nào đó vậy, rất có khí chất lãnh đạo, khí tràn cũng mạnh mẽ đến mức khiến anh phải kinh ngạc. Người này có gương mặt, độ tuổi và thần thái hoàn toàn đối lập, quả là rất thú vị, xem ra đây là một nhân tài rất ưu tú.
Sau đó tiếng ồn ào, xôn xao của đám người nhanh chóng im bặt, chỉ còn tiếng giày da nện bước đều đều tiến vào đại sảnh rộng lớn. Một thanh niên anh tuấn với gương mặt lạnh lùng xuất hiện trước mắt mọi người, giám đốc của công ty lúc này mới trịnh trọng cất tiếng nói sang sảng mà giới thiệu tổng giám đốc cùng toàn thể nhân viên trong công ty.
Diệp Vân Xuyên lơ đãng quét mắt nhìn, sau đó liền chết trân như trời trồng. Mà phải nói là cậu đã bị thiên lôi nện búa, cơ thể hoàn toàn cứng ngắt, ánh mắt trừng lớn nhìn vị tổng giám đốc đang đứng giữa đám người.
Cả đến thở cậu cũng quên mất, đôi mắt như không thể tin được mà mở to nhìn thẳng vào vị tổng giám đốc mới đến - "Đường… Phong!" - Người này thế nhưng là Đường Phong! Người mà cậu không muốn gặp nhất trên cõi đời lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt mình, dù khoảng cách có bao xa thì vẫn không thể ngăn nổi cái cảm xúc của bản thân, nhìn người đã từng quen thuộc đến từng hơi thở như chỉ mới ngày hôm qua, trái tim cậu một lần nữa đau thắt lại.
Nét phóng khoáng tuỳ tiện đã triệt để thu liễm, vẻ mặt bình thản, tuỳ ý đã triệt để biến mất chỉ còn lại một gương mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén cùng hơi thở mang theo khí thế lạnh lùng của một ma vương.
Đôi môi cậu mấp mái nhưng mãi không thể thốt nên lời, hay bàn tay siết chặt cố gắng đè nén cảm xúc không tên. Những cảm xúc đã ngủ yên bỗng chốc như muốn bùng nổ, đau thương, oán giận trong quá khứ lại hiện lên trong đầu. Chán ghét, cậu thật sự cảm thấy chán ghét khi phải nhìn thấy Đường Phong, lại cảm thấy trái tim mình đau nhói. Mọi thứ như chỉ mới ngày hôm qua, niềm đau vẫn còn nguyên vẹn đó, vết thương lại một lần nữa rỉ máu.
Móng tay cậu đâm vào da thịt đau nhói khiến Diệp Vân Xuyên lấy lại tinh thần, cậu hít một hơi thật sâu, cậu tự nhắc nhở với chính mình rằng cậu đã chết rồi, Du Văn Hiên đã chết rồi. Cậu khép hờ đôi mắt quay mặt đi hướng khác, mắt không thấy tâm không phiền, chẳng sao cả, rất nhanh cậu sẽ rời khỏi nơi này, từ đây không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng mọi biểu cảm dù được che giấu tốt đến mấy vẫn bị thu hết vào tầm mắt của Tần Hiên Lãng, anh nhìn biểu hiện bất thường của cậu rồi lại nhìn sang Đường tổng sờ cằm suy tư, nơi đáy mắt lóe lên sự hứng thú dạt dào.
Sau buổi gặp mặt ngắn ngủi với sếp tổng, mọi người ai làm việc nấy, chỉ có Diệp Vân Xuyên là nỗi bão trong lòng. Cậu không muốn đợi thêm nữa, nhất là khi cậu biết Đường Phong sẽ ở lại công tác trong công ty trong nửa năm tới thì tâm trạng của cậu liền rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Bỏ lại mọi thứ sau lưng, cậu đi thẳng lên phòng giám đốc nhân sự, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất “phải rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt”.
"Vào đi!" - Giọng nói trầm của Triệu Bân vang lên sau tiếng gõ cửa.
Diệp Vân Xuyên đẩy cửa bước vào, ánh mắt kiên định nhìn ông nói - "Giám đốc. Xin lỗi đã làm phiền ông nhưng tôi muốn xin nghỉ việc trong hôm nay!"
Triệu Bân dừng động tác trên tay, đưa ánh mắt dò xét nhìn cậu một chút rồi mới lên tiếng - "Việc này chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi sao? Tôi nói tháng sau chính là tháng sau, nếu nguyên nhân chỉ vì một lý do không quan trọng thì tôi không muốn nghe cậu nói thêm từ nào nữa. Được rồi tôi còn có việc bận, hoặc là cậu đưa ra một lý do thỏa đáng hoặc là quay về làm việc, suy nghĩ cho thật kỹ những gì tôi đã nói." - Đối với lý lịch của Diệp Vân Xuyên ông biết rõ như lòng bàn tay, cậu không vướng bận gia đình, cũng không có xích mích với đồng nghiệp thì càng không có lý do gì để rời đi.
Chính vì ông nhìn thấy quyết tâm của cậu ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, cậu đã dùng đôi mắt sáng ngời tràn đầy nhiệt huyết nhìn ông nói mình muốn vào Khương Thịnh, nhất định sẽ nỗ lực hết mình. Nhưng xoay một vòng lại muốn rút lui, quả thật là khiến ông cảm thấy rất khó hiểu.
Mặc dù biết ông muốn tốt cho cậu nhưng Diệp Vân Xuyên vẫn giãy dụa - "Nhưng mà tôi..."
Triệu Bân không kiên nhẫn mà khoát tay - "Không nhưng nhị gì hết, tôi nói không là không, cậu về đi." - Triệu Bân cũng có lý do của mình, ông cho rằng có lẽ cậu chỉ là kích động tạm thời, hơn nữa công ty thật sự là đang cần người.
Thấy Triệu Bân cương quyết cậu cũng chỉ đành nuốt xuống bực dọc mà rời đi. Kinh nghiệm đời trước cho cậu biết Triệu Bân là một lãnh đạo tốt, cậu cũng từng là một cấp trên giống như ông cho nên càng không đành lòng khiến ông khó xử. Cậu biết nếu bây giờ cậu nghĩ thì sẽ thiếu hụt nhân lực, tuy nói cậu không có bao nhiêu tác dụng nhưng một chân chạy vặt như cậu mà thiếu đi thì cũng sẽ khiến công việc chậm trễ đôi chút, nhất là khi cả công ty đã như chảo dầu sôi.
Diệp Vân Xuyên vừa đi không bao lâu lại có người đến tìm ông. Triệu Bân nâng mắt nhìn người trước mặt nở một nụ cười - "Hoá ra là cậu à, cậu tìm tôi có việc gì giao phó xin cứ nói." - Thân phận của Tần Hiên Lãng ông đã biết cho nên tương đối khách sáo.
Tần Hiên Lãng lắc đầu cười nói - "Giám đốc xin đừng căng thẳng, tôi chỉ tiện đường đi ngang qua nên ghé sang chào hỏi ông thôi. Hình như tôi nhìn thấy Diệp Vân Xuyên vừa từ trong phòng bước ra, trông nét mặt có vẻ không được tốt, cậu ta đã phạm lỗi gì sao?"
Triệu Bân không ngờ là vì lý do đó, ông nhướng mày đáp - "Cậu cũng quen biết Diệp Vân Xuyên à? Thật ra cậu ấy không có phạm lỗi gì cả, cậu ấy đến để xin nghỉ việc mà thôi, tôi đã hứa sẽ cho cậu ấy nghỉ vào tháng sau."
Tần Hiên Lãng rất ngạc nhiên - "Xin nghỉ việc, chẳng lẽ đãi ngộ của công ty không đủ tốt? Giám đốc có biết nguyên do là gì không?" - Anh không thể tin được là lại có người ngu ngốc đến nỗi từ bỏ một công việc có mức lương cao ngất như ở Khương Thịnh, hơn nữa Diệp Vân Xuyên càng không thể là hạng người ngu ngốc đó.
Triệu Bân bất đắc dĩ lắc đầu - "Tôi cũng không biết, đây là lần thứ hai cậu ấy đến tìm tôi. Hiện tại cậu ấy vẫn đang trong thời gian thử việc nhưng thực lực của cậu ấy luôn được đánh giá cao, rất chăm chỉ, bản lĩnh cũng không tồi, nếu được bồi dưỡng tốt sẽ trở thành nòng cốt vững chắc cho công ty. Hầy, chỉ tiếc bỗng dưng cậu ấy lại muốn xin nghỉ vào lúc này, tôi có sao thì cậu ấy vẫn kiên quyết muốn nghỉ."
Tần Hiên Lãng nghe ông nhận xét liền à một tiếng, khách sáo vài câu rồi lịch sự cáo từ. Vốn dĩ anh chỉ là đi nằm vùng thị sát, không ngờ lại đào được một chiếc hộp pandora thú vị như vậy.
Đến giờ nghỉ trưa, Tần Hiên Lãng không gặp chút khó khăn nào trong việc tìm người. Tuy dáng người của Diệp Vân Xuyên không hề hút mắt nhưng cái khí chất trên người cậu rất khó lẫn lộn với đám người ồn ào nhốn nháo xung quanh.
Tần Hiên Lãng rất tự nhiên mà ngồi vào bàn, lúc này anh mới để ý thấy cậu vẫn dùng cơm một cách ưu nhã, không nhanh không chậm. Cả người toát lên khí chất trầm ổn không hợp tuổi tác.
"Chào cậu, chúng ta lại gặp nhau. Tôi ngồi đây cậu không phiền chứ?" - Diệp Vân Xuyên chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, gật đầu chứ không đáp cũng không có ý tứ muốn quản.
Tần Hiên Lãng bị khối băng trước mặt làm cho nghẹn lời, hừ, đúng là khó nhai mà. Nhưng anh quyết phải moi được cái gì đó từ cậu - "Tôi nghe giám đốc nói cậu muốn xin nghỉ việc à? Tại sao cậu lại muốn nghỉ? Làm ở đây đãi ngộ không tốt sao? Có người làm khó cậu sao?"
Diệp Vân Xuyên bị hỏi bất ngờ liền dừng động tác trên tay vài giây rồi quyết định đẩy nhanh tốc độ ăn, sau đó rất không nể mặt mà đi thẳng. Cậu không ngờ người này nhìn đẹp trai, phong độ mà nhiều chuyện quá.
Bị lơ đẹp, Tần Hiên Lãng khẽ nhếch môi cười, người này rất có phong cách nha. Sau giờ ăn trưa, Tần Hiên Lãng đi thẳng lên phòng tổng giám đốc.
Tạm gác lại công việc trên tay, Đường Phong nâng mắt lên nhìn rồi lạnh giọng nói - "Có việc gì, nói nhanh!"
Tần Hiên Lãng gỡ xuống bộ dạng cà lơ phất phơ thay vào là khuôn mặt rất nghiêm túc báo cáo -"Sau vài ngày quan sát, trước mắt sau lần thay máu trước đại đa số các bộ phận đều vận hành rất tốt, năng lực cũng tăng lên đáng kể. Có thể nói mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo. Những mầm mống tốt đều đã được cất nhắc, tuy nhiên vẫn cần chỉnh đốn lại."
Đường Phong hài lòng gật đầu - "Tốt, tiếp tục quan sát. Nếu không còn việc gì cậu có thể đi." - Tần Hiên Lãng gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
Một ngày trôi qua không vui vẻ khiên Diệp Vân Xuyên cảm thấy bản thân sắp phát điên, muốn nghỉ việc lại không thể nghĩ, đã vậy còn phải chịu đựng nguy cơ đụng mặt với Đường Phong khiến cả người cậu đều muốn hỏng.
Khi hết giờ làm việc, Diệp Vân Xuyên không về nhà ngay mà đi một mình đến quán nhậu gần khu chung cư uống vài ly. Nếu không say thì cậu sợ mình sẽ không ngủ được, quá khứ đã ngủ quên bỗng nhiên lại trở về làm sao mà ngủ cho được. Những cơn ác mộng hằng đêm vẫn ùa về, bao nhiêu cố gắng lãng quên bỗng chốc bay theo mây gió. Liệu cậu có nên ích kỷ một lần mà tiền trảm hậu tấu hay không? Phi phi phi... đó không phải là tác phong của cậu. Diệp Vân Xuyên vò đầu rối rắm