Vô Tận Đan Điền

Chương 1144: Bí Cảnh đệ cửu trọng (1)



- Chúng ta những người tu luyện này, được xưng là Khí Hải tu luyện giả, hòn đảo được gọi là Khí Hải Đại Lục, đủ thấy tầm quan trọng, có thể nói, là môn hộ trọng yếu nhất của Phù Thiên đại lục, theo ta suy đoán, Thông Thiên chi lộ đi thông Linh giới, rất có thể ẩn giấu ở chỗ này!

Sắc mặt của lão tửu quỷ đột nhiên ngưng trọng nói, long trời lở đất.

- Phù Thiên đại lục là môn hộ trọng yếu nhất? Cái này...

Tất cả mọi người giật nảy mình, ngay cả Nhiếp Vân cũng nhịn không được khiếp sợ.

Hắn từ Khí Hải Đại Lục lớn lên, thậm chí được vinh dự Khí Hải Đại Lục đệ nhất nhân, chưa từng cảm thấy nơi này có đặc thù gì, chẳng lẽ thực sự kỳ quái như thế?

- Ha ha, Nhiếp Vân ngươi xuất thân từ Khí Hải Đại Lục, có cảm thấy nơi này người có được thiên phú đặc thù, nếu so với Phù Thiên đại lục, tỉ lệ còn lớn hơn rất nhiều hay không?

Lão tửu quỷ thấy mọi người có chút không tin, liền hỏi.

- Cái này...

Nghe được câu hỏi này, Nhiếp Vân sững sờ.

Cẩn thận nói tiếp, thật đúng là như thế, nếu như theo nhân khẩu tính toán, tất cả mọi người của Khí Hải Đại Lục cộng lại, cũng không bằng một tòa thành thị của Phù Thiên đại lục, nhưng người có được thiên phú đặc thù thật sự nhiều lắm.

Trị Liệu sư, Truy Tung sư, Ám Sát sư, Tường Thủy sư, Thiên Nhãn sư... Những thiên phú này đều là ở Khí Hải Đại Lục bái kiến hoặc lấy được!

Phù Thiên đại lục lớn như vậy, nhân khẩu là hàng tỉ lần Khí Hải Đại Lục, nhưng ngoại trừ tám đại tông môn ra, thật đúng là rất ít nghe được thiên phú đặc thù!

Ách... Nếu nói như vậy, khí tức đặc thù có thể làm cho vô danh pháp quyết vận chuyển, có phải cũng bởi vì Khí Hải Đại Lục đặc thù, mới nhiều hơn Phù Thiên đại lục hay không?

Trước kia, Nhiếp Vân vẫn cho là vì Phù Thiên đại lục quá lớn, hiện tại xem ra, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

- Các ngươi nhìn xem đây là cái gì!

Thấy Nhiếp Vân sửng sốt, lão tửu quỷ còn tưởng rằng hắn không quá tin tưởng, cổ tay khẽ đảo, lòng bàn tay nhiều ra hai phiến gỗ cổ quái.

- Là cái này?

Nhiếp Vân lập tức nhận ra được.

Ở nơi tế tự của Kiếm Thần tông, Thiên Huyễn đã từng lấy ra hai phiến gỗ chặn Bạt tiến công, phiến gỗ nho nhỏ có thể ngăn cản công kích của cường giả Huyệt Khiếu cảnh ở bên ngoài, đủ thấy đáng sợ!

- Vật này là ta phát hiện ở Khí Hải Đại Lục, là một loại cây cối bình thường ở Linh giới!

Lão tửu quỷ nói:

- Linh giới bởi vì có Tiên Thiên linh khí tồn tại, vô luận thực vật hay động vật đều dị thường cường đại, đừng nhìn chỉ là cây cối bình thường chế thành phiến gỗ, nhưng cường giả Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong công kích, ngăn trở mấy lần cũng không có vấn đề!

Đối với hắn nói, Nhiếp Vân tin tưởng không nghi ngờ.

Uy lực của thứ này hắn từng thấy tận mắt qua, tự nhiên biết rõ.

Nếu như lão tửu quỷ nói không sai, thứ này thật sự phát hiện ở Khí Hải Đại Lục, xem ra nơi này, thật đúng là không bình thường.

- Tử Hoa Động Phủ là Võ Đạo sư lão tổ luyện chế ra bảo bối đắc ý nhất, năm đó tháo gỡ nó ra, phóng tới Khí Hải Đại Lục. Chính là vì trấn áp khí tức hỗn loạn trong đó, nghĩ biện pháp cảm ứng Thông Thiên chi lộ, bất quá, đến cuối cùng đều không có thành công mà thôi!

Lão tửu quỷ thở dài.

- Ah!

Nhiếp Vân gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

- Tử Hoa Động Phủ tổng cộng có bát đại cung điện, vì sao bên trong có thì có bảo vật, có thì không có bảo vật?

- Cái này...

Nghe được câu hỏi, vẻ mặt của lão tửu quỷ xấu hổ.

- Kỳ thật... Tử Hoa Động Phủ vốn đều có bảo vật, chính là ta sốt ruột dùng đồ vật trong đó, liền... cầm đi trước!

- Ngươi?

Đối với sự kiện này, trên thực tế trong nội tâm Nhiếp Vân đã có khái niệm mơ hồ, lúc trước thời điểm mở ra đệ tứ điện, đệ ngũ điện, chứng kiến trên mặt đất lưu lại không ít lạc ấn mới. Liền biết đồ vật trong đó bị người mang đi thời gian không dài, hiện tại xem ra, đúng là lão gia hỏa này lấy đi.

Hắn là Hóa Vân tông tông chủ, lại là hậu nhân của Võ Đạo sư Hạ Dương, thực lực mạnh như vậy, dù mình đã luyện hóa được Tử Hoa Động Phủ, hắn vụng trộm lấy đi những vật này cũng không khó.

- Lão tông chủ, lần trước thời điểm ngươi đi ra, chỉ có thực lực Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong, hiện tại lợi hại như thế, có phải đã đột phá Bí Cảnh bát trọng hay không?

Thấy lão tửu quỷ có chút xấu hổ, Đông trưởng lão chen vào nói.

Nhiếp Vân là chưởng giáo mới, hắn đành phải xưng Hạ Hành là lão tông chủ.

Nghe được Đông trưởng lão hỏi, Nhiếp Vân cũng vễnh lỗ tai.

Thực lực của lão tửu quỷ thật quá kinh người, vung tay lên liền bắt lấy mười tám đại Yêu Hoàng. Nếu như nói không có đột phá Bí Cảnh bát trọng, ngay cả mình cũng không tin.

- Ai, ta là đột phá, nhưng cũng có thể nói không có đột phá!

Lão tửu quỷ thở dài một tiếng, lắc đầu.

- Đột phá? Không có đột phá? Có ý tứ gì?

Tất cả mọi người sững sờ.

Đột phá liền đột phá, không đột phá liền không đột phá, tại sao có thể có loại thuyết pháp này?

- Ta hỏi các ngươi, có biết Bí Cảnh đệ cửu trọng gọi là gì không?

Biết rõ mọi người nghĩ cái gì, lão tửu quỷ hỏi.

- Cái này...

Tất cả mọi người liếc nhau một cái, đồng thời lắc đầu.

Bí Cảnh trước bát trọng mỗi người đều biết, Pháp Lực, Nguyên Thánh, Bất Hủ, Lĩnh Vực, Thiên Kiều, Nạp Hư, Phá Không, Huyệt Khiếu! Đệ cửu trọng đến cùng tên gì, còn thật không biết.

Cho dù kiếp trước Nhiếp Vân đạt tới Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong, nhưng Bí Cảnh Cửu Trọng đến cùng tên gọi là gì, nghe cũng chưa nghe nói qua, bất luận sách cổ nào cũng không có ghi lại, giống như trước khi Phù Thiên đại lục có lịch sử đến nay, là không người thành công đột phá qua!

Cũng chính bởi vì như thế, hắn mới ở lúc Yêu nhân xâm lấn, vì tìm kiếm đột phá, mạo hiểm cùng bọn người Hồng Y tiến vào Vạn Giới Sơn, mà về sau trúng mưu kế của Yêu nhân, thân tử đạo tiêu, trọng sinh ba trăm năm trước.

Kiếp trước Nhiếp Vân cũng không biết, Đông Tây Nam Bắc tứ đại trưởng lão tự nhiên càng không biết, cả đám vẻ mặt mờ mịt.

- Bí Cảnh đệ cửu trọng gọi Toái Thần Cảnh! Cái này là danh tự năm đó Võ Đạo sư tổ định ra!

Lão tửu quỷ thở dài một tiếng.

- Toái Thần Cảnh?

Tất cả mọi người sững sờ, cái tên này nghe có chút kỳ quái.

- Không cần nghi hoặc, hoàn toàn chính xác gọi Toái Thần cảnh, là năm đó Võ Đạo sư tổ sáng tạo ra phương pháp đột phá, muốn trùng kích cảnh giới này, chẳng những phải toái thể, còn phải chấn vỡ linh hồn, phá rồi lại lập, Niết Bàn trọng sinh!