Thời gian một tháng qua Minh Hoành, Minh Hinh không có làm ra động tĩnh gì, chắc chắn có đại âm mưu chờ bọn họ, từ lời Thiên Yêu Thánh Hoàng hắn biết được mục đích của hai sứ giả tới nơi này là Bắc Đẩu tinh phủ, mình bây giờ lợi dụng Thất kiếm tới đây, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Cho dù biết rõ thì Nhiếp Vân cũng không ngại.
Vạn Giới Sơn nguy cơ trùng trùng, có đôi khi lợi dụng đám yêu nhân này đi dò đường còn tốt hơn bản thân đi mạo hiểm.
Hô!
Chấn động lắc lư, đám người Nhiếp Vân đi vào thời không lung khu Vạn Giới Sơn.
Vừa tiến vào trong đó, mọi người nhìn thấy mây mù bao phủ tầm mắt, cả thế giới như bị mây mù vờn quanh, cũng không nhìn thấy cái gì.
- Mọi người cẩn thận, nơi này là Lạc Vân Chi Hải, có thể hấp thu lực lượng linh hồn, mọi người sẽ không nhìn thấy cái gì, theo sát phía sau ta, tốt nhất tay nắm tay không nên tụt lại phía sau, bằng không sẽ rơi vào mạch nước ngầm của thời không, khi đó không ai cứu được!
Liếc mắt nhìn, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng.
Lạc Vân Chi Hải, đây là sương mù đặc thù có thể hấp thu linh hồn, làm cho không người nào có thể nhìn xa, loại tình huống này không khác gì lúc ban đầu ở mộ Lạc Khúc, chỉ có điều sương mù này cường đại hơn ở mộ Lạc Khúc nhiều, nếu như tu vi không đủ, đừng nói hấp thu linh hồn, cho dù phi hành cũng khó khăn.
Ầm ầm ầm...
Nhiếp Vân phân phó chưa dứt, đã cảm thấy lòng bàn tay có bàn tay trắng nõn cầm tay hắn, quay đầu nhìn lại chính là Lạc Khuynh Thành.
Lần này tới tại đây Lạc Khuynh Thành là người không nên đi tới nơi này, tuy trải qua tu luyện vài tháng, tu vi của nàng có đột phá đạt tới Phá Không Cảnh đỉnh phong nhưng sẽ gặp nguy hiểm to lớn.
Nói cái gì thì nàng cũng không nghe, tuy nàng không nói cái gì nhưng chân tình ẩn chứa trong mắt có thể làm đá cũng tan chảy.
Cuối cùng bị bất đắc dĩ, Nhiếp Vân đành phải đáp ứng yêu cầu của nàng.
- Khuynh Thành, đây là phòng ngự chi khí, một khi gặp được nguy hiểm thì khởi động phòng ngự chi khí, như vậy có thể giảm bớt chút ít nguy hiểm!
Thấy ánh mắt yên tĩnh của nữ hài nhìn mình, đôi mắt bình tĩnh như nước nhưng Nhiếp Vân lắc đầu, hắn bóp bàn tay của nàng, lại truyền cho nàng vài đạo phòng ngự chi khí.
Tuy thực lực của hắn mạnh hơn kiếp trước gấp mấy lần nhưng Vạn Giới Sơn thật sự quá nguy hiểm, mặc dù có linh hồn ba ngàn thê độ nhưng cũng có khả năng vẫn lạc, cũng có chỗ chiếu cố không hết, cho nên tất cả phải an bài thỏa đáng.
- Cám ơn!
Lạc Khuynh Thành cảm thấy quan tâm của đối phương dành cho mình, sắc mặt đỏ lên, gật gật đầu.
- Đi, mọi người nhanh lên!
Nhiếp Vân phân phó đám lão tửu quỷ một tiếng.
Nơi này mây mù vờn quanh, người khác có khả năng không nhìn thấy cái gì nhưng Nhiếp Vân thân là thiên nhãn sư, hắn nhìn chung quanh rất rõ ràng, cũng mang theo mọi người tiến lên phía trước.
Ô ô ô ô!
Vào lúc phi hành có tiếng gào thét chói tai, một đám bóng đen lớn xuất hiện trước mặt.
- Là Vân Vụ Thú sinh tồn trong Lạc Vân Chi Hải.
Mỗi con như thế có thực lực Phá Không Cảnh đỉnh phong, mọi người cẩn thận!
Nhìn thấy bóng đen như vậy, đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại.
Vân Vụ Thú sinh ra trong mây, ăn mây mà sống, mỗi con vô cùng cường đại, không có gì không nuốt, không có gì không ăn, kiếp trước Nhiếp Vân đi suốt một ngày mới gặp thứ này, không nghĩ tới kiếp nầy vừa vào đã nhìn thấy, đúng là không may!
- Các ngươi đừng động thủ, ân? Không đúng!
Vân Vụ thú có khứu giác rất mạnh, chỉ cần có khí tức nhân loại thì xa mấy cũng phát hiện ra, thiên nhãn của Nhiếp Vân đã sớm nhìn thấy những thứ này, dùng linh hồn lực khổng lồ ngăn cản khí tức của mọi người, mặc dù như thế không nghĩ tới tốc độ của bọn chúng nhanh như vậy, đã nghe được tiếng gió, qua một lát sẽ tập kích mọi người, khó có thể đào thoát.
Thân thể hơi chấn động, Nhiếp Vân muốn thu đám đông vào Tử Hoa động phủ nhưng phát hiện động phủ không thể sử dụng, không thể thu người vào.
Vạn Giới Sơn ẩn chứa vạn giới, nó bao hàm huyền bí không gian vô thượng, trừ nạp vật đan điền, bất cứ không gian linh binh, động phủ gì cũng mất đi hiệu quả, không cách nào sử dụng.
- Các ngươ tiến vào nạp vật đan điền của ta.
Truyền âm với mọi người, Nhiếp Vân ý định thu bọn họ vào nạp vật đan điền.
Nạp vật đan điền của hắn tấn cấp đến hình thái thứ ba, đã có thể thu người sống, tuy bên trong không có thời gian không gian pháp tắc nhưng ở lại bên trong thời gian ngắn vẫn có thể làm được.
Ầm ầm!
Tinh thần khẽ động, đan điền còn chưa sinh ra hấp lực, Nhiếp Vân đã cảm thấy đầu óc chấn động, một ý niệm cổ xưa vang lên trong đầu, lập tức há miệng đứng bất động tại chỗ, lẳng lặng lắng nghe, dường như hắn lâm vào ngây ngốc.
Một đạo ý niệm xa xưa mờ mịt mang theo khí thế đi ngang qua thiên cổ, vượt qua trăm triệu năm tang thương truyền vào trong đầu của hắn.
Tuy ngôn ngữ không phải Nhân tộc hiện tại nhưng đối với Nhiếp Vân có thiên phú thiên nhĩ sư mà nói không thành vấn đề, lập tức triệt để nghe hiểu.
Ý niệm nói vô cùng đơn giản, chính là ở chỗ này không cho phép sử dụng nạp vật đan điền thu người vào, muốn đi đến cuối Vạn Giới Sơn thì phải dùng pháp lực và thân thể.
Nghe ý của ý niệm này, Nhiếp Vân hiểu được Vạn Giới Sơn chính là khảo hạch cực lớn, mà tiến vào nạp vật đan điền, không gian linh binh, động phủ chính là ăn gian, sẽ không cho phép.
Mặc dù Nhiếp Vân có linh hồn ba ngàn thê độ nhưng ở trước mặt ý niệm kia vẫn nhỏ bé tới cực điểm, biết rõ chỉ có tuân thủ quy định mới được, nếu cải biến sẽ không có quả tốt để ăn.
Ầm ầm!
Tử Hoa động phủ, đan điền không được chứa người vào trong, thời gian đã chậm trễ, Nhiếp Vân khôi phục thanh tỉnh từ trong ý thức bao la kia, hiện tại hắn đã nhìn thấy Vân Vụ Thú đầy trời xuất hiện ngay trước mặt.
- Là nhân loại, có người tiến vào, sát!
Vân Thụ Thú đạt tới Phá Không Cảnh đỉnh phong cho nên có trí tuệ của mình, có thể miệng phun tiếng người, nhân loại đối với chúng mà nói là chất dinh dưỡng và là đồ ăn, lúc này ý niệm bay đầy trời, vô số tiếng gào rú, vô số đầu Vân Vụ Thú xông thẳng vào trong đám người.
- Chiến đấu a!
Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, Kiếm Thần Chi Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay, cổ tay chấn động sau đó một tầng kiếm quang bao phủ ngay trước mặt và nhanh chóng tấn công Vân Vụ Thú ngăn cản trước mặt.