Vô Tận Đan Điền

Chương 1236: Diễn sinh đan điền lần thứ bảy (1)



Bị hào quang này chêếu vào người, một dòng nước ấm chảy thẳng vào trong tâm, ý chí của Nhiếp Vân vốn buông lỏng lại tỏa ra sức sống lần nữa, hắn mở mắt ra, trong mắt mang theo hào quang kiên định.

- Nếu như văn minh các ngươi nói đã biến mất trong dòng sông lịch sử, nói rõ đã bị thời đại loại bỏ, văn minh của các ngươi không thích hợp phát triển nhất, bảo ta đi tín ngưỡng văn minh như vậy, còn không bằng tự ta sáng tạo văn minh, sáng tạo văn minh thuộc về mình.

Ầm ầm!

Loại ý chí này vừa xuất hiện trong đầu của mình, trong đầu sinh ra phong bạo, trong miệng mũi phun ra hương khí thuần khiết hình thành đại đạo chi âm.

- Cái gì? Sáng tạo văn minh của mình? Không có khả năng, ngươi không có khả năng lĩnh ngộ loại cảnh giới này, ah...

Nghe được lôi âm giống như tín niệm kiên định, sắc mặt văn minh ma vương đỏ lên, dường như hắn nhìn thấy quái vật đáng sợ nhất trên đời, hắn kêu thảm thiết và lạnh run.

- Luyện hóa!

Biết rõ bản thân mình đã hình thành ý chí kiên định muốn sáng tạo ra văn minh thuộc về mình, đối phương đã bại, lúc này linh hồn đánh một quyền nhẹ nhàng lên người văn minh ma vương, nương theo một tiếng kêu thảm, rất nhiều văn minh hội tụ thành dòng nước khắc sâu vào trong đầu của hắn.

Văn minh ma vương tử vong, bị luyện hóa triệt để!

Đại đạo thiên thu, một giấc mộng Hoàng Lương.

Nhiếp Vân mở to mắt.

Văn minh ma vương giao phong với ý chí của hắn, văn minh ma vương thất bại kết thúc, linh hồn hắn càng thêm kiên định, cũng ngộ ra “Đạo” của bản thân, đồng thời hắn lĩnh ngộ Bất Động Kim Thân sâu hơn một tầng, tâm hắn kiên định như sắt thép, mượn nhờ lý giải về văn minh khác, hắn càng hiểu sâu về văn minh của nhân loại.

Trước kia hắn có khí chất giống như chiến thần giết chóc đã nội liễm rất nhiều, dường như hắn biến thành đệ tử Nho môn.

- Trải qua đối chiến với văn minh ma vương, tuy cảnh giới linh hồn cảnh giới của ta vẫn là ba ngàn thê độ như cũ nhưng sức chiến đấu đã gia tăng hơn so với trước kia, cho dù đối chiến với Minh Hoành, Minh Hinh, chỉ sợ hai người này không thể là đối thủ của ta.

Lĩnh ngộ “Đạo” của mình, ý chí kiên định, khí chất cải biến, thực lực biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hắn gạt bỏ và luyện hóa văn minh ma vương, linh hồn của Nhiếp Vân càng tinh thuần, từng niệm rèn luyện giống như thủy tinh, thanh tịnh trong suốt, lòe lòe sáng lên chiếu rọi tứ phương.

Linh hồn tấn cấp, trước kia cần pháp quyết vô danh mới có thể áp chế Linh Tê Luyện Thể Quyết Kim Cương Lưu Ly Thể xung đột cũng đã bình thường, không tiếp tục tranh đấu như trước, dường như xuất hiện xu thế dung hợp.

dung hợp hai công pháp tương khắc với nhau như phật ma, nói ra tuyệt đối sẽ hù chết người khác, đây tuyệt đối là chuyện khó mà tin nổi.

- Ân? Kiếm đạo, võ đạo đan điền lại bắt đầu dung hợp với nhau.

Tinh thần trở về, đột nhiên Nhiếp Vân phát hiện, chẳng biết lúc nào kiếm đạo đan điền và võ đạo đan điền hình thành thái độ song tinh, chậm rãi quấn cùng một chỗ, thỉnh thoảng đản sinh ra kiếm đạo, võ đạo chi khí.

Võ học cũng là một loại văn minh, cho dù kiếm đạo hay là võ đạo, đều là một loại văn minh, nhìn một lượt âấy vạn văn minh chư thiên vạn giới, Nhiếp Vân có lý giải về văn minh sâu sắc, kiếm đạo và võ đạo trong lúc vô tình dung hợp cùng nhau.

Võ để ý niệm, kiếm vi sắc bén, võ đạo và kiếm đạo dung hợp với nhau, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy trong người có kiếm khí vờn quanh, hắn đánh một kích Vũ Đạo Phá Hư Quyền lần nữa mang theo phong mang cường đại xé rách thiên địa, sức chiến đấu gia tăng lên gấp đôi.

Tuy không có thi triển kiếm pháp, hắn giơ tay nhắc chân mang theo kiếm ý vô thượng, trước kia thi triển vô thượng đại kiếm thuật còn cần dung hợp mười bộ đồ vô thượng kiếm thuật cùng một chỗ, mà bây giờ hắn vung tay, cho dù nắm đấm, đầu ngón tay đều có thể kích phát uy lực không thua gì vô thượng đại kiếm thuật.

Trên tay không có kiếm, trong nội tâm không có kiếm, một chiêu đánh tới đã mang theo kiếm ý ác liệt..

Nhiếp Vân trong bất tri bất giác đã đạt tới cảnh giới mệnh kiếm.

Căn cứ kiếm đạo sư tổ tiên lưu lại kiến giải về kiếm đạo, kiếm đạo phân chia: bình thường, tinh anh, hạch tâm, tông sư, kiếm đạo chi tủy ( vũ kỹ chi tủy), tâm kiếm, mệnh kiếm!

Nhiếp Vân trước kia chỉ đạt tới cảnh giới tâm kiếm, căn bản không có biện pháp lĩnh ngộ mệnh kiếm, hàm nghĩa chân chính dùng vận mệnh làm kiếm, không nghĩ tới bị văn minh ma vương tuyệt sát bức bách, đọc qua rất nhiều văn minh, trong lúc vô tình võ đạo và kiếm đạo dung hợp với nhau.

Mệnh kiếm, tu vận mệnh làm kiếm, chỉ có đệ đệ Niếp Đồng đạt tới, ngay cả tổ tiên kiếm đạo sư cũng chưa đạt tới cảnh giới này.

- Người tức là kiếm, kiếm tức là người, vận mệnh làm kiếm, loại này ý cảnh này quả nhiên đáng sợ, thật không biết lúc trước Niếp Đồng làm thế nào luyện ra được.

Có lý giải với kiếm như vậy, tiện tay sáng chế vô thượng đại kiếm thuật thì có gì khó!

Lĩnh ngộ mệnh kiếm, rốt cuộc Nhiếp Vũ cũng biết được cảnh giới này đáng sợ thế nào, vốn với hắn mà nói, vô thượng đại kiếm thuật không chê vào đâu được, có thể phát huy ra chiến lực siêu cường, hiện tại xem ra có trăm ngàn chỗ hở, muốn sáng chế một bộ kiếm thuật cùng loại, thậm chí uy lực còn mạnh hơn nữa còn dễ dàng hơn ăn cơm uống nước.

- Cám ơn ngươi, Nguyệt Nhi!

Biết rõ ý chí của mình giao chiến với văn minh ma vương nhưng khuyên tai ngọc mà Đạm Đài Lăng Nguyệt lưu lại sinh ra tác dụng lớn, nội tâm Nhiếp Vân sinh ra cảm kích khó có thể ức chế, hắn càng xác định Đạm Đài Lăng Nguyệt là người Linh giới.

Chỉ sợ cũng chỉ có người Linh giới mới có năng lực cường đại như vậy, luân phiên ra tay cứu mình.

Nàng rời đi nhưng nhiều lần cứu chính mình, phần nhân tình này còn cao hơn trời, dày hơn đất, chỉ sợ cả đời khó có thể báo đáp!

- Lĩnh ngộ không sai biệt lắm, cũng nên đi tìm phiến di tích văn minh lúc trước!

Hắn cũng lắng đọng cảm kích và nhân tình cao bằng trời này xuống, Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn nhìn về một hướng.

Kiếp trước hắn chết ở tầng ba, kiếp trước hắn tìm được văn minh viễn cổ ở nơi này, thời điểm chạm vào vật kia liền bị đám người Tang Hồng Y tập sát, chính bởi vì như vậy hắn đạt được cơ hội trọng sinh, kiếp nầy trở lại chốn cũ, bất kể nói thế nào cũng phải đi tới di tích kia xem một chút, lần nữa tìm kiếm kiện đồ vật làm hắn thèm thuồng kiếp trước.

Chính bởi vì cân nhắc đến điểm ấy, Nhiếp Vân mới bảo đám lão tửu quỷ rời đi trước.