Vô Tận Đan Điền

Chương 1302: Khu Tu tháp (2)



Ngụy phủ ở Thiết Long Thành xem như gia tộc số một, bởi vì có được một vị Khu Tu sư Huyết Vân nhất phẩm, địa vị tôn sùng, làm sao sẽ xuất hiện loại tình huống này?

Chứng kiến cái dạng này, Nhiếp Vân biết rõ Ngụy phủ khẳng định xảy ra chuyện, lúc này theo sát sau lưng mọi người, rất nhanh đi đến phủ đệ.

Trong nội viện cũng một mảnh bừa bộn, nhìn tình huống, hẳn là vừa mới trải qua một hồi chiến sự, số lượng người kịch chiến cũng không ít, nếu không không có khả năng xuất hiện cảnh tượng trước mắt.

Bọn người Ngụy Tuấn lòng nóng như lửa đốt, vội vàng đi vào trong, chỉ chốc lát liền tới một đại điện rộng lớn.

Cung điện cũng sụp đổ không ít, khắp nơi vỡ vụn, trên mặt đất cũng có không ít thi thể, xem quần áo và trang sức đều giống như bọn người Ngụy Đào, hẳn đều là người Ngụy phủ.

- Lão tổ, chuyện gì xảy ra, làm sao sẽ biến thành như vậy?

Chứng kiến thi thể đầy đất, trong đó có vô số bóng người quen thuộc, vành mắt Ngụy Tuấn đỏ lên, vội vàng đi về trước, quỳ xuống.

Ở cuối cùng đại điện, có mấy người sắc mặt cô đơn, trong đó trung tâm nhất là một lão giả, thần thái uể oải, sắc mặt vàng như nến, tựa hồ tùy thời có thể đoạn tuyệt hô hấp, Ngụy Tuấn quỳ gọi lão tổ, đúng là người này.

- Ngụy Tuấn, ngươi trở về rồi, khục khục...

Chứng kiến là Ngụy Tuấn, con mắt lão giả sáng ngời, bất quá lập tức lại ảm đạm xuống, lắc đầu.

- Ai!

- Thiếu gia, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Thấy bộ dáng của lão tổ như vậy, Ngụy Tuấn vội vàng hỏi một thanh niên ở cách đó không xa.

Người thanh niên này thoạt nhìn hai mươi tuổi, thực lực Tiên Thể cảnh trung kỳ, thiên phú không kém, lúc này sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, đầy bụi đất không nói, khóe miệng còn mang theo một tia đỏ tươi, tựa hồ bị thương không nhẹ.

- Còn không phải bọn tạp chủng Trương gia kia, không biết vì sao bọn hắn biết gia gia bị thương, rõ ràng dẫn người đến đây bức bách, Lâm Cường thúc thúc vì bảo toàn Ngụy gia, đành phải đáp ứng làm trưởng lão của gia tộc bọn họ, thật đáng giận!

Thanh niên kia vẻ mặt dữ tợn, tức giận đến chửi ầm lên.

- Bức bách? Lâm Cường trưởng lão là Khu Tu sư, Trương gia bọn hắn có mấy lá gan, lại dám bức bách hắn?

Ngụy Tuấn sững sờ.

- Khu Tu sư địa vị tôn sùng, bọn hắn đương nhiên không có lá gan này, nhưng gia tộc bọn họ không biết từ nơi nào làm ra một Khu Tu sư nhất phẩm Ngân Vân, lúc này Lâm Cường thúc thúc mới không có biện pháp...

Thanh niên nói.

Nghe xong một hồi, Nhiếp Vân xem như nghe rõ.

Sở dĩ Ngụy gia ở Thiết Long Thành cường đại cũng không phải bởi vì thực lực lão tổ mạnh nhất, mà là bọn hắn có một vị Khu Tu sư Huyết Vân nhất phẩm, cũng chính là Lâm Cường gì kia.

Trương gia cùng bọn họ cạnh tranh nhiều năm, cũng bởi vì không có Khu Tu sư, thủy chung không thể chiến thắng, bất quá gia tộc này không biết từ chỗ nào được vận khí cứt chó, vậy mà có một Khu Tu sư nhất phẩm Ngân Vân.

Đã có loại dựa vào này, Ngụy gia lão tổ lại bị tổn thương, bọn hắn mới dám quang minh chính đại xông lại, bức bách Lâm Cường trở thành Khu Tu sư của gia tộc bọn họ.

Khu Tu sư địa vị tôn sùng, người bình thường là không dám tranh đấu, bức bách bọn hắn, nếu như để Khu Tu tháp biết rõ, tuyệt đối sẽ long trời lở đất, toàn bộ Trương gia cũng có thể diệt sạch, nhưng Khu Tu sư bức bách Khu Tu sư lại bất đồng, cho dù Khu Tu tháp cũng không thể nói cái gì.

Hơn nữa ở trong đồng cấp, đường vân càng cao, quyền lợi càng lớn, Lâm Cường bất quá là Khu Tu sư Huyết Vân thấp nhất, đối với Khu Tu sư Ngân Vân bức bách, là căn bản không có biện pháp.

Khu Tu tháp là tổ chức lớn do Khu Tu sư tạo thành ở Linh giới, xưng hô tổ chức lớn nhất của Linh giới cũng không đủ, bao gồm cơ hồ tất cả Khu Tu sư của Linh giới, cực kỳ khổng lồ, không ai dám đắc tội.

Xác định đẳng cấp, xác định thân phận của Khu Tu sư, đều là tổ chức này hoàn thành.

Chỉ cần là Khu Tu sư đăng ký qua ở chỗ này, đều có địa vị đặc biệt, giống như đế quốc phong vương, một khi có người dám vô lễ với Khu Tu sư, tuyệt đối sẽ lọt vào Khu Tu tháp trừng phạt.

- Tốt rồi, Minh nhi, lần này là đại tai nạn của Ngụy gia chúng ta, diệt môn sắp tới, Ngụy gia chỉ có ngươi thiên phú tốt nhất, là hy vọng duy nhất của chúng ta, Ngụy Tuấn, ta biết ngươi đối với Ngụy gia trung tâm như một, hiện tại phó thác Minh nhi cho ngươi, nghĩ biện pháp mang hắn ra ngoài, bảo tồn hương khói cuối cùng cho Ngụy gia...

Thấy thanh niên nói xong, lão tổ thở dài lắc đầu, lộ ra vẻ cô đơn nồng đậm.

- Gia gia, ta không đi, ta và gia tộc cùng tồn vong!

Thanh niên Ngụy Minh vội vàng hô, trên mặt hơi có vẻ non nớt mang kiên nghị.

Người thanh niên này xem xét liền biết rõ là chưa thấy qua tràng diện gì, bằng không thì tâm tính sẽ không bất ổn như vậy, nhìn thấy Ngụy Tuấn liền nói hết.

- Hồ đồ, chẳng lẽ ngươi ngay cả lời của gia gia cũng không nghe?

Lão giả tức giận đến vỗ lan can, tựa hồ dẫn động thương thế, sắc mặt đỏ lên.

- Ngươi là hy vọng duy nhất của chúng ta gia tộc, chỉ cần ngươi còn sống, gia tộc bọn ta liền có hy vọng lật bàn, Ngụy Tuấn, ngươi không phải có thân thích ở tông môn kia sao? Nhất định phải nghĩ biện pháp để cho hắn tiến vào tông môn, dù thành một ngoại môn đệ tử bình thường nhất, cũng không phải Trương gia dám động vào!

- Cái này... vâng!

Ngụy Tuấn xiết chặt nắm đấm, gật đầu đồng ý.

Trước mắt loại tình huống này, giữ lại hương khói, vì gia tộc lưu lại một đường lui mới trọng yếu nhất, về phần phản kháng, đã lực bất tòng tâm.

- Thiếu gia, chúng ta đi cửa sau!

Ngụy Tuấn ngẩng đầu nhìn Ngụy Minh, nói xong quay người.

- Nhiếp Vân tiền bối, lần này thật sự là liên lụy ngươi rồi, mời theo ta chung một chỗ lặng lẽ ly khai, bằng không thì một khi bị Trương gia phát hiện, lại muốn chạy trốn liền khó khăn!

Vừa rồi mọi người lâm vào trong bi thống, nên không chú ý Nhiếp Vân cùng lão tửu quỷ, lúc này nghe Ngụy Tuấn xưng hô tiền bối, ánh mắt đều chuyển di tới.

Có thể được xưng hô tiền bối, chứng minh thực lực còn cao hơn hắn, mà hai người trước mắt kia, một cái Bí Cảnh cửu trọng, một cái Tiên Lực cảnh sơ kỳ, thấy thế nào cũng không mạnh hơn Ngụy Tuấn là Tiên Thể cảnh sơ kỳ a.

- Ngụy Tuấn, vị này là...

Ngụy gia lão tổ nghi ngờ hỏi.

- Bẩm báo lão tổ, trên đường chúng ta gặp Thương Khung Thạch Viên, đúng là Nhiếp Vân tiền bối cứu chúng ta, miễn bị họa sát thân!

Ngụy Tuấn vội nói.