Nơi này là tuyết lôi trì, băng hàn rét lạnh thấu xương, trong nước còn mang theo lực lượng lôi điện đáng sợ.
Lúc trước Nhiếp Vân đã lấy toàn bộ lôi điện thạch trong đáy ao, chỉ còn lại có vòng xoáy băng hàn cổ quái, khi đó tu vi căn bản không ngăn cản nổi, lúc này mới bố trí phong ấn và lưu truyền tống trận lại.
Hiện tại hắn xuất hiện tại nơi này đã khác với lúc trước, nước trong hàn đàm không ngừng quay cuồng giống như sôi trào, thỉnh thoảng sinh ra khí tức cổ quái.
Bàn tay của hắn duỗi vào trong nước ao, hàn ý lạnh thấu xương sinh ra, dường như nó đang len lỏi vào trong xương cốt của hắn, thậm chí càng hơn cả lúc trước!
- Ta đi xuống xem một chút.
Nghiên cứu một hồi nhìn không ra cái gì, Nhiếp Vân quay đầu nói với Tiêu Nhiên một tiếng và nhảy vào trong.
Thực lực Tiêu Nhiên còn chưa đủ dùng tiến vào nơi đây, hắn có được thiên phú hàn băng sư, diễm hỏa sư cho nên có năng lực chống cự tự nhiên với hoàn cảnh nơi này, hơn nữa có thực lực mạnh mẽ mới có thể thông qua vòng xoáy băng hàn.
Vừa tiến vào hàn đàm, bên ngoài thân thể lập tức kết một tầng hàn băng màu trắng, thiên phú phòng ngự vận chuyển, bên ngoài làn da có mai rùa xuất hiện ngăn cản hàn khí ra ngoài, hắn chậm rãi bơi xuống phía dưới.
- Quả nhiên có khoáng thạch...
Bơi một hồi, quả nhiên trong ao nhỏ có một ít khoáng thạch nhấp nhô trên vách đá, chứng lớn như nắm tay, trong đó có ẩn chứa khí tức đặc thù như có như không.
Những khí tức này quá mức yếu ớt, mặc dù thôn phệ cũng không thể làm pháp quyết vô danh vận chuyển, Nhiếp Vân không hề lưu luyến, hắn bơi thẳng xuống phía dưới.
Càng xuống dưới càng rét lạnh, càng về sau không thể không đồng thời vận chuyển thiên phú hàn băng và thiên phú diễm hỏa.
Phía trên vòng xoáy vẫn còn phong ấn, chỉ có điều nương theo hàn khí càng ngày càng mạnh đã xuất hiện tình huống tổn hại, phía dưới vòng xoáy cũng có một lỗ thủng lớn chừng năm sáu trượng.
Xem một hồi Nhiếp Vân phát hiện những khoáng thạch có khí tức đặc thù đúng là chui ra từ trong vòng xoáy.
- Rốt cuộc đây là nơi nào, phong ấn do ai bố trí?
Có thể phong ấn chặc khí tức rét lạnh như thế, đủ thấy trận pháp này cường đại, nếu không phải hắn lấy lôi điện thạch đi, chỉ sợ nó vững vàng trấn áp vòng xoáy băng hàn, không có khả năng xuất hiện cục diện như hiện tại.
- Đi xuống xem một chút!
Hít sâu một hơi, nội tâm Nhiếp Vân cũng đã có quyết định.
Nghĩ biện pháp tiến vào trong vòng xoáy nhìn xem có cái gì.
Trước kia thực lực thấp không dám đi qua cũng bỏ đi, hiện tại lực chiến đấu của hắn có thể so với cường giả Tiên Quân, thủ đoạn càng nhiều vô số kể, hắn nghĩ nếu phá nơi này còn không bằng trực tiếp đi vào, từ đó nhìn xem nguồn gốc của nó là cái gì.
Đã có quyết định, tinh thần Nhiếp Vân tập trung cao độ, cổ tay khẽ đảo cầm Bắc Đẩu kiếm trong lòng bàn tay, đồng thời bên ngoài có long lân rậm rạp, sau lưng xuất hiện Phượng Hoàng chi dực.
Không biết sâu trong vòng xoáy có thứ gì hay không, trước khi đi vào phỉa chuẩn bị kỹ càng.
Hô!
Thả người nhảy vào trong.
Ầm ầm!
Vòng xoáy mang theo lực lượng thôn phệ cường đại hút Nhiếp Vân vào trong, hắn cũng không hoảng loạn, trong tay cầm Bắc Đẩu kiếm và đâm ra một đạo kiếm quang về phía trước, mang theo uy lực cắt nát không gian.
Bị kiếm khí quét qua, lực lượng thôn phệ chung quanh yếu đi không ít, lập tức nhìn thấy một cửa động ngâm đen xuất hiện trước mặt, tất cả hàn khí đều tuôn ra từ cửa động trước mặt.
- Đi vào!
Đến nơi đây, hắn cũng không do dự tiếp, thân thể Nhiếp Vân như cá chui thẳng vào trong lỗ đen.
Lực thôn phệ của lỗ đen quá lớn, nó như thao thiết há miệng cắn nuốt vạn vật, mặc dù thiên phú thiên nhãn cũng không thấy cái gì.
Nhiếp Vân vận chuyển rất nhiều thiên phú, hắn phòng ngự bản thân như cái thùng sắt, cũng vận chuyển lực lượng thân thể tới cực hạn.
Ầm ầm ầm...
Tiến vào trong đó.
Hô!
Một hồi mê muội cảm giác trời đất quay cuồng sinh ra, Nhiếp Vân mở to mắt và nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trước mặt..
Khí lưu băng hàn không ngừng bao phủ không gian trước mặt, bốn phía là những hòn đá trong suốt thanh tịnh tỏa ra âm hàn thấu xương, nó phát xạ hào quang óng ánh giống như đặt bản thân vào thế giới băng tinh.
Không gian như dòng nước lạnh, hàn khí phát ra từ những khối thủy tinh trên tường.
- Diễm hỏa chống cự!
Không gian nơi này còn rét lạnh hơn cả bên ngoài, mặc dù Nhiếp Vân thực lực mạnh mẽ nhưng cảm giác hai chân run lên, dường như tùy thời bị đông thành băng cứng.
Diễm hỏa tạo thành một vòng phòng ngự quanh người, tình huống lúc này mới chuyển biến tốt đẹp không ít.
Hắn đưa mắt nhìn những hòn đá chung quanh.
Những hòn đá này giống như thủy tinh, không có vật khác lẫn lộn, chỉ có sâu trong cùng của khoáng thạch có màu ngâm đen, cảm ứng một chút chính là khoáng thạch có chứa khí tức đặc thù..
- Những hòn đá thủy tinh rét lạnh này, mỗi một khối đều có một khối khoáng thạch ngâm đen bên trong, nếu như có thể lấy toàn bộ, cho dù mở một trăm hay một ngàn đan điền cũng không có gì khó khăn.
Nội tâm Nhiếp Vân nóng rực.
Cả không gian bị thủy tinh sinh ra hàn khí đông cứng, bên trong có từng viên khoáng thạch nhỏ như nắm tay nhiều vô số kể, nếu có thể thu lấy và để pháp quyết vô danh thôn phệ, như vậy đừng nói một trăm đan điền, cho dù là một ngàn đan điền cũng không khó!
- Đầu tiên thử phá nó thử xem.
Biết rõ hàn khí đáng sợ, Nhiếp Vân cũng không nóng nảy, thở dài một hơi, hắn bức hàn độc ra khỏi cơ thể, trong tay cầm Bắc Đẩu kiếm sau đó bộc phát hào quang vô cùng chói mắt.
Nhất Kiếm Phá Trần!
Kiếm khí cương mãnh đáng sợ như sóng lớn đánh thẳng vào thủy tinh, còn chưa tới trước mặt, Nhiếp Vân bộc phát kiếm khí bị hàn khí đón đỡ.
Răng rắc!
Răng rắc!
Vô cùng hung hãn, một kiếm có thể đánh chết cường giả Tiên Quân lại bị hàn khí đông cứng giữa không trung, căn bản còn chưa thể tới trước mặt đá thủy tinh.
- Cái gì?
Nhiếp Vân đã giật mình.
Cũng may vừa rồi không có tùy tiện tiến lên, đối phương có thể đông lạnh kiếm khí, một khi tiếp xúc còn không phải bị đóng băng thành băng cứng?
Tại sao lại rét lạnh như thế?
Tuy đến Linh giới thời gian không dài nhưng hắn biết không ít, cũng biết rõ nhiều việc, tuy Linh giới đứng đầu vạn giới nhưng hắn chưa từng nghe nói qua có thứ gì đông cứng cả kiếm khí!