Vô Tận Đan Điền

Chương 1757: Đối chiến Thích Già Phật tổ (2)



Muốn nói đắc tội linh hồn sư thì không phải đắc tội hung ác, lúc ở phàm giới đã bắt đầu tranh đấu với hắn, đến bây giờ trải qua nhiều việc như vậy nhưng đối phương không phải người nhỏ mọn, vì sao hôm nay lại xuất hiện ở đây đòi tỷ thí với Đạm Thai Lăng Nguyệt?

Chẳng lẽ nghe Thích Già Phật tổ xúi giục?

- Không cần nói nhảm, Đạm Thai Lăng Nguyệt, cho dù nói thế nào hôm nay ngươi không thể tránh chiến đấu với ta một hồi, đạt tới cấp bậc như chúng ta, một hai câu không thể cải biến quyết định đâu, các ngươi nên tỉnh lại đi.

Nhan Chi cắt ngang lời Nhiếp Vân khuyên bảo, thản nhiên nói.

- Tốt, đã như vầy ta chiến đấu với ngươi, ta phải sớm hỏi với ngươi một câu, các ngươi làm gì gia gia của ta?

Đạm Thai Lăng Nguyệt biết rõ đối phương nói là nói thât, tu vi đạt tới cảnh giới của các nàng, một khi làm ra quyết định tuyệt đối không thể sửa đổi, cho dù đối phương khua môi múa mép như lò xo cũng không có khả năng dao động.

- Gia gia của ngươi Đạm Thai Tu Du có chúng ta bảo hộ, ngươi còn lo lắng sao? Hắn không có việc gì!

Nhan Chi nói.

- Các ngươi bảo hộ?

Đạm Thai Lăng Nguyệt không rõ.

Nàng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm thảo luận việc này, hai tay chấn động, chiến ý thiêu đốt trong mắt, nàng nhìn chằm chằm vào Nhan Chi.

- Ta sẽ nghĩ biện pháp tốc chiến tốc thắng, ngươi phải cẩn thận!

- Ân, cho dù hắn là Thích Già Phật tổ, muốn giết ta cũng không dễ dàng như thế.

Nhiếp Vân dùng ánh mắt an ủi, hắn cười một tiếng, hắn quay đầu nhìn sang Thích Già Phật tổ.

Vừa rồi mấy người đối thoại Thích Già Phật tổ cũng không có ra tay, hiện tại thấy bọn họ thương nghị hoàn tất, hắn hợp hai tay lại sau đó phật quang xuất hiện.

- A di đà phật, Nhiếp Vân thí chủ, nếu như hiện tại ngươi trả lại Đại Minh Tĩnh Tâm Châu, Thích Già Liên Tọa mà ngươi đã trộm, ta sẽ không động thủ.

- Trả lại? Không có ý tứ, đã đến trong tay của ta, muốn ta trả lại là không có khả năng.

- Muốn đánh thì đánh đi!

Nhiếp Vân biết rõ đối phương chỉ thuận miệng nói mà thôi, mặc dù trả lại hai đồ vật này, chiến đấu khẳng định còn là không cách nào tránh khỏi, đã như thế không cần nói nhảm nhiều như vậy làm gì, nắm đấm lớn là vương đạo, hắn tấn công trước.

Khí kình bắn ra khắp toàn thân, không gian chung quanh Nhiếp Vân sụp đổ, lực lượng bộc phát tới mức đỉnh phong.

Chiến đấu chân chính hết sức căng thẳng

Thích Già Phật tổ được xưng nhân vật hung hãn còn mạnh hơn Ngũ Trảo Long Hoàng thời kỳ thượng cổ, hơn nữa thượng cổ hạo kiếp không ảnh hưởng tới hắn, chỉ sợ thực lực của hắn còn mạnh hơn tiểu Long thời kỳ toàn thịnh, hắn chưa nhúc nhích nhưng phật quang trên người của hắn đã áp bách rất đáng sợ.

- A di đà phật, đã như thế bần tăng phải hàng yêu trừ ma rồi!

Sau khi lên tiếng, Thích Già Phật tổ đánh một chưởng, một chưởng này mang theo chữ phạn “Vạn” chỉ Phật môn mới có.

Lực lượng của hắn cực kỳ cường đại nhưng không cuồng bạo, thậm chí mang theo lực lượng ấm áp nhu hòa, ban đầu còn làm người ta có cảm giác như đang tắm trong gió xuân, thời gian dài sẽ phát hiện đây là nước ấm nấu ếch, thời điểm muốn phản kháng đã chậm rồi.

Nhiếp Vân không biết đối phương thi triển mấy thành lực lượng nhưng biết rõ đối phương ra tay làm hắn khó có thể ngăn cản, hai hàng lông mày dựng lên, thiên phú võ đạo sư không ngừng bộc phát, thiên phú nguyên khí sư thiên phú câu thông thiên địa sau đó đánh một quyền.

Tự nghĩ ra Vũ Thần quyền!

Phàm giới sáng chế mười thức Vũ Thần quyền, trải qua dần dần cải tiến cho nên uy lực không kém, mặc dù so với Cửu Thiên Lưu Tinh Quyền lúc trước cũng không kém hơn chút nào.

Ầm ầm!

Quyền chưởng va chạm và sinh ra một tiếng a di đà phật, Nhiếp Vân cảm thấy cự sơn áp đỉnh, Vũ Thần quyền vỡ tan, lực lượng cường đại tới cực điểm đánh thẳng xuống đầu hắn, tránh cũng không thể tránh.

- Đây là lực lượng chân thật của Thích Già Phật tổ sao?

Nội tâm Nhiếp Vân phát lạnh.

Thực lực như vậy quá mức kinh khủng, vượt qua tất cả cường giả mà hắn gặp lúc trước.

Nếu quả thật muốn so sánh, cái gì gọi là Xi Vưu thần thú, cái gì Xích Phong trưởng lão ở trước mặt hắn không khác gì hài tử, tại sao cùng là Tiên Quân nhưng chênh lệch lớn như thế?

- Nếu lúc trước hắn có thực lực như vậy, khi ta ăn cắp Thích Già Liên Tọa, Đại Minh Tĩnh Tâm Châu, cho dù có ẩn nấp cũng có thể phát hiện ah...

Trong đầu sinh ra suy nghĩ.

Ban đầu ở Phật giới ăn cắp Đại Minh Tĩnh Tâm Châu, Thích Già Liên Tọa, thực lực của hắn kém hơn hiện tại rất nhiều, nếu khi đó Thích Già Phật tổ có thực lực như thế, cho dù hắn mạnh hơn nữa cũng bị phát hiện, tại sao khi ấy không nhìn thấy?

Hắn cố ý thả mình đi?

Điều đó không có khả năng!

Trộm đồ của hắn, còn cố ý thả chính mình đi là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, lại nói nếu thật sự thả mình đi, tại sao lại tới đây tìm mình?

- Chẳng lẽ khi đó đuổi giết Tu La Vương không có thành công, tâm thần uể oải nên không có tập trung chú ý mới không có bị phát hiện...

Trong đầu đã có kết luận.

Hiện tại xem ra cũng chỉ có thể giải thích như thế.

Những suy nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng liền biến mất, Nhiếp Vân biết rõ lúc này không phải thời điểm suy nghĩ chuyện khác, hắn không dám vô lễ, hắn lật tay trái, Hàn Băng kiếm xuất hiện, giơ tay phải lên, Bắc Đẩu kiếm tỏa sáng, trên đầu là Tháp Chủ Ấn bay lên ngăn cản chưởng ấn.

Phóng thích toàn lực, ba đại tạo hóa tiên khí đồng thời ra tay!

- Ba kiện tạo hóa tiên khí? Thế nhân đều nói Phật tổ Thích Già ta pháp bảo phần đông, xem ra ngươi mới thật sự là đa bảo đồng tử!

Nhìn thấy Nhiếp Vân vừa ra tay là ba đại tạo hóa tiên khí đỉnh cấp phá không bay tới, Thích Già Phật tổ niệm phật hiệu sau đó mỉm cười, tay là bộ dáng nhặt hoa đánh tới.

Tạo hóa tiên khí, vũ khí cường đại nhất thiên địa lục đạo, có thể có được một kiện đã có thể trợ giúp cường giả Tiên Quân đưa thân vào hàng ngũ Tiên Quân đỉnh cấp, Nhiếp Vân là người còn chưa đạt tới Tiên Quân, một hơi tế ra ba kiện, hơn nữa mỗi một kiện có uy lực đều sắc bén như thế, mặc dù Thích Già Phật tổ cũng phải ngạc nhiên không thôi.

Ông!

Trong tiếng nói của hắn, công kích của hắn không dừng lại, ngón tay va chạm với Tháp Chủ Ấn và phát ra tiếng kêu giòn tan, Tháp Chủ Ấn trúng trọng kích, sắc mặt Nhiếp Vân đỏ lên.

- Đúng là thân thể lợi hại.

Đối phương cũng không thi triển pháp bảo, chỉ bằng vào một ngón tay bắn thẳng vào Tháp Chủ Ấn, chỉ sợ thân thể còn mạnh hơn cả mình.