Vô Tận Đan Điền

Chương 1774: Kha Thánh tôn giả



- Sẽ không! Tuy ý chí của Tu La Vương mạnh, nhưng Nhiếp Đồng cũng không yếu, cho dù ý chí của hắn chiếm cứ chủ đạo, trên thực tế hai người không kém gì nhiều, muốn cải biến huyết mạch của Nhiếp Đồng, ít khả năng!

Trong giọng nói của Nhiếp Vân mang theo khẳng định.

Hắn tin tưởng Nhiếp Đồng, đối phương đã để cho hắn tới nơi này, nhất định sẽ lưu một đường hi vọng, mà không phải tử vong!

- Vậy tốt, thử một chút, nếu như không thành mà nói, chỉ có thể mau chóng thăm dò ba con đường này rồi, bằng không thì thời gian không kịp!

Tu Du Tẩu gật đầu.

Thông đạo qua vòng xoáy Hắc Phong mỗi ngày xuất hiện thời gian không dài, Tu La Vương đi vào trước, nói rõ thông đạo tồn tại rồi, một khi đóng cửa, lại muốn vào, liền không biết phải đợi bao lâu, bọn hắn căn bản không đợi được.

- Ân!

Nhiếp Vân biết rõ chuyện nghiêm trọng, ở lòng bàn tay vẽ một cái, một giọt huyết dịch bay ra, đầu ngón tay múa, ngưng kết ra hơn mười đạo thủ ấn quỷ dị.

Tu vi đạt tới loại cấp bậc như hắn, Võ Đạo sư đạt tới hình thái thứ năm, mọi cử động ẩn chứa Thiên Đạo, thường thường một động tác, liền là một bộ bí tịch võ công. Tuy bắt chước phương pháp Di Tĩnh tìm kiếm mình, nhưng thủ đoạn lại cao hơn nàng không biết gấp bao nhiêu lần, thậm chí có loại hương vị siêu phàm thoát tục, bạch nhật phi thăng.

Ông!

Tuy Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng không phải thân huynh đệ, nhưng lại là đường huynh đệ, cùng một gia gia nãi nãi, huyết mạch rất gần, huyết dịch ở dưới thủ ấn của hắn điểm động, phát ra giòn vang liên tiếp, đột nhiên chỉ một phương hướng.

Lập tức, Nhiếp Vân cảm thấy một cảm ứng như có như không hiện ra ở trong óc, ngẩng đầu nhìn vòng xoáy Hắc Phong trước mắt.

Không nhìn không biết, xem xét khuôn mặt có chút biến hóa.

Phương hướng huyết mạch chỉ, cũng không phải bất kỳ một cái nào mà trước kia Tu Du Tẩu nói, mà là trung tâm vòng xoáy thoạt nhìn nguy hiểm nhất.

- Là ở đây? Không đúng, nơi này là trung tâm vòng xoáy, nguy hiểm nhất, đi vào trong đó vạn kiếp bất phục, ta xem vẫn là dựa theo trước kia nói, lần lượt thí nghiệm a!

Tu Du Tẩu cũng nhìn thấy phương hướng huyết dịch chỉ dẫn, lông mi nhăn lại.

Không phải hắn không tin, mà là kết quả này quá không thể tưởng tượng, chỗ đáng sợ nhất của vòng xoáy Hắc Phong là trung tâm, lâm vào trong đó cho dù hắn cũng ra không được, nơi này là thông đạo... sao có thể?

- Không cần thí nghiệm, chính là nó!

Nhiếp Vân thở ra một hơi. cắt đứt Tu Du Tẩu nói, thả người bay vào trong.

Họa phúc tương y, phúc tùy theo họa! Thiên Địa đại đạo phù hợp quy luật nguyên thủy nhất, mọi chuyện đều có lợi có tệ, tuy vòng xoáy Hắc Phong ở bên ngoài xem ra là địa phương hung hiểm nhất, trên thực tế rất có thể là chỗ an toàn nhất.

- Đợi ta một chút!

Đối với Tu Du Tẩu và Nhan Chi nghi hoặc, Đạm Đài Lăng Nguyệt đối với thiếu niên ở trước mắt không có chút hoài nghi nào, theo sát ở phía sau.

Hô!

Hai người tiến vào trong vòng xoáy.

- Xem ra không phục hắn không được, có chút động tay động chân rồi, theo sau a, tin tưởng hắn chắc có lẽ không sai!

Thấy hai người biến mất, Tu Du Tẩu cười khổ một tiếng, cũng đi theo, Nhan Chi cắn răng đuổi sát.

Vừa tiến vào trung tâm vòng xoáy, hai người quả nhiên phát hiện không giống, nơi này thoạt nhìn cuồng bạo không chịu nổi, tiến vào hẳn phải chết, trên thực tế trong đó gió êm sóng lặng, một thông đạo đen kịt thẳng tắp thông hướng chỗ sâu, nhìn không tới cuối cùng.

- Quả nhiên là động chân tay...

Tu Du Tẩu sợ hãi thán phục không thôi.

Ngẩng đầu nhìn lại phía trước, chỉ thấy Nhiếp Vân cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt đã ngừng lại ở trên thông đạo, mà trước bọn hắn, một lão giả đang lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ, ngăn trở đường đi.

- Kha Thánh tôn giả? Sao ngươi ở đây?

Tu Du Tẩu nhận ra được, đi vào trước mặt.

Kha Thánh tôn giả, Nho giới gần với Nho giới Chi Chủ, là đệ nhị cường giả, thực lực thông huyền, cũng là lão quái vật từ Thượng Cổ sống sót, như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?

- Ta tưởng là ai, nguyên lai là Tu Du và Nhan Chi, con đường này không thông, các ngươi vẫn là nhanh trở về đi, đừng ở chỗ này dây dưa tổn thương hòa khí!

Mí mắt của Kha Thánh tôn giả lật lên nói.

- Ngươi quy thuận Tu La Vương?

Nghe nói như thế, sắc mặt Tu Du Tẩu trầm xuống.

Tràng cảnh trước mắt, người ngu đi nữa cũng biết đối phương khẳng định theo Tu La Vương rồi, bằng không thì, cũng sẽ không ngăn trở nhóm người mình.

Đường đường cao thủ thứ hai của Nho môn, rõ ràng phản bội Nho giới, quy thuận Tu La Vương, để cho bọn hắn có chút không tin được.

- Chim khôn biết chọn cây mà đậu, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nhiều Kỷ Nguyên như vậy, vô số cường giả đều không thể chính thức đánh chết Tu La Vương, ta xem các ngươi vẫn là đừng phí công, ngoan ngoãn làm thuộc hạ của Vương ta a!

Kha Thánh tôn giả không cho là nhục, ngược lại còn thấy quang vinh, giống như an ủi nói.

- Ngươi... vô sỉ! Chẳng lẽ ngươi quên năm đó vô số Nhân loại, vô số sinh linh bị Tu La Vương đánh chết sao?

Nhan Chi tức giận đến thân thể mềm mại loạn chiến.

- Sinh tử có mệnh phú quý tại thiên, bọn hắn gian ngoan mất linh, không biết biến báo, chết hay không chết cùng ta có quan hệ gì đâu? Tốt rồi, đừng nhiều lời ở chỗ này, mau trở về đi, Tu La Vương bệ hạ cường đại, không phải các ngươi có thể phỏng đoán!

Kha Thánh tôn giả thản nhiên nói.

- Cái gì? Ngươi rõ ràng nói như vậy! Thượng Cổ chiến tranh, sư phụ ngươi Vô Nhai Lão Nhân bị Tu La Vương tự tay đánh chết, phụ thân ngươi, mẫu thân đều bị Tu La giết chết, ngươi lại nói không có quan hệ gì tới ngươi?

Tu Du Tẩu quát lớn.

Vừa rồi đối phương nói thật sự quá làm người giận rồi, Thượng Cổ đại chiến, Tu La Vương nghịch thiên mà đi, suất lĩnh Tu La đại chúng không biết kích giết bao nhiêu sinh linh, ngay cả sư phụ, cha mẹ của Kha Thánh tôn giả đều là bị hắn giết chết, loại cừu hận bất cộng đái thiên này, hắn làm sao có thể nói quên liền quên?

- Cừu hận chỉ làm che giấu tâm trí, còn sống mới trọng yếu nhất, tốt rồi, nể tình bằng hữu cũ, ta không muốn động thủ với các ngươi, nếu không ly khai, thì đừng trách ta không khách khí!

Sắc mặt Kha Thánh tôn giả trầm xuống.

- Không khách khí, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi không khách khí với ta như thế nào!

Nhan Chi không phải người sợ sự tình, đôi mi thanh tú nhăn lại, bàn tay như ngọc trắng đưa về phía trước, lòng bàn tay nhiều ra một quyền trượng không lớn, lơ lửng ở trên không trung, cả người chiến ý như cầu vồng.