Nhiếp Vân vừa mới bắt đầu còn cho rằng Tu La Vương giương đông kích tây phương pháp, ý định mượn cơ hội đào tẩu, kết quả lại phát hiện sai lầm.
Hắn làm như vậy không khác gì tự bạo, tất cả lực lượng tinh hoa trong người hủy diệt Nhân Đạo, Thiên Đạo, gợn sóng tầng tầng khuếch tán khắp nơi, gợn sóng đi qua nơi nào trong Ma giới cũng làm thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, đại địa rạn nứt, ngôi sao trụy lạc.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Đạo Ma giới biến mất hầu như không còn, trật tự hỗn loạn, tùy thời đều sụp đổ.
- Đây là chiêu số cuối cùng của Tu La Vương... Ma Nguyên Lãng!
Toàn thân Nhiếp Đồng run rẩy, dường như hắn vẫn không dám tin nổi đối phương lại sử dụng chiêu số như vậy.
- Ma Nguyên Lãng?
- Đây là tuyệt chiêu cuối cùng của Tu La Vương, trong nháy mắt thiêu đốt toàn bộ linh hồn và thân thể hóa thành một gợn sóng hủy diệt, một khi bị gợn sóng này quét qua, tất cả Thiên Đạo trật tự không có tác dụng trước mặt nó, căn bản không ngăn cản nổi!
- Thi triển chiêu thức này cũng tương đương hắn hồn phi phách tán, không có khả năng tiếp tục phục sinh!
Nhiếp Đồng nói.
- Còn có tuyệt chiêu như vậy?
Đạm Thai Lăng Nguyệt và Nhiếp Vân đồng thời hoảng sợ.
Ầm ầm!
Ma Nguyên Lãng nhanh chóng lan nhanh ra ngoài, sau khi nó quấy rầy trật tự của Ma giới cũng không dừng lại, tiếp tục lan ra bên ngoài và tới gần Thiên Đạo của Linh giới, Yêu Nhân giới.
Lực lượng này chẳng khác gì khắc tinh của Thiên Đạo, Thiên Đạo của hai đại thế giới lắc lư và không ngừng sụp đổ.
- Ah... Ta không muốn chết...
- Phát sinh chuyện gì?
- Là Tu La Vương diệt thế, chúng ta đều phải chết sao?
- Ta không cam lòng ah, ta còn chưa sống đủ, ta không muốn chết...
Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp ba đại thế giới, đột nhiên Thiên Đạo sụp đổ dẫn động đại địa biến hóa, khí hậu bạo động, ba đại thế giới lâm vào hỗn loạn.
Vô số sinh linh đang kêu thảm trong hỗn loạn, tử vong, linh hồn tan rã.
Hô!
Sau khi Ma Nguyên Lãng hủy diệt Thiên Đạo của ba đại thế giới cũng biến mất không thấy gì nữa.
Vào lúc này thế giới đã biến thành địa ngục, hồng thủy ngập trời, núi lửa phun trào... Loại lực lượng thiên nhiên như vậy, mặc dù Tiên Quân, Vương Tiên cũng khó có thể chống lại chứ đừng nói là người bình thường.
Tiếng kêu than dậy khắp trời đất, khắp nơi đều là hỏa diễm, hồng thủy và tử vong.
Hoàng thành của ba đại thế giới biến thành nơi tỵ nạn của vô số người, khắp nơi đều là phế tích, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, giống như nhân gian địa ngục.
- Ca ca, có thể cứu bọn họ hay không?
Ba người rời khỏi thế giới thứ ba, nhìn thấy cục diện trước mặt, nội tâm Nhiếp Đồng không đành lòng.
- Ta có thể thu những người này vào nạp vật đan điền, có thể cứu bọn họ, thế nhưng mà... Thiên địa lục đạo sẽ bị hủy diệt, không có khả năng vãn hồi.
Sắc mặt Nhiếp Vân uể oải.
Hắn có thể cứu sinh linh và thu vào nạp vật đan điền, nhưng đây chẳng qua là nơi tị nạn, không phải chỗ sinh tồn lâu dài!
Thiên địa lục đạo mới là căn cơ nhân loại sinh sôi nảy nở, từ cảnh tượng này cho thấy nó đã triệt để hủy diệt, cũng không có biện pháp vãn hồi.
- Vô số tiền bối liều chết bảo về là vì mảnh thổ địa này, đều muốn người trên thổ địa này sống thật tốt.
- Khâu Thánh Tôn Giả, gia gia, Nhan Chi, Thích Già Phật tổ... Bọn họ như tre già măng mọc không úy kỵ tử vong chính là muốn sinh linh nơi đây có được quyền tự chủ của mình, mà kết quả lại như vậy...
Đạm Thai Lăng Nguyệt nhẹ nhàng nỉ non, nàng nhìn thấy vô số sinh linh phía dưới tử vong, vành mắt đỏ rực, đột nhiên nàng đưa ra quyết định trọng đại và ngẩng đầu lên.
- Nhiếp Vân...
- Ngươi muốn làm gì?
Cảm giác không ổn sinh ra trong lòng, trái tim Nhiếp Vân co rút lại.
- Nhiếp Vân, ta rất yêu ngươi nhưng ta cũng không hi vọng tâm huyết và cố gắng của gia gia bọn họ uống phí, thỉnh cho phép ta ích kỷ!
Trên gương mặt trắng noãn của Đạm Thai Lăng Nguyệt chảy nước mắt óng ánh, trong đôi mắt mang theo yêu thương và không bỏ, thân thể mềm mại của nàng dần dần nhạt đi, dường như hóa thành mây đầy trời, mây không phải mây, sương mù không phải sương mù!
- Không muốn...
Nhiếp Vân đã hiểu ra, trái tim như bị người ta bóp chặt trái tim, hắn tiến lên muốn ôm nàng vào ngực.
Thân thể nữ hài nhu hòa làm người ta cảm thấy đau lòng, giống như không có xương, nàng tỏa ra ấm áp nhàn nhạt, hắn ôm nàng vào ngực, nước mắt Nhiếp Vân không ngừng chảy xuống.
- Nguyệt Nhi, chúng ta còn có những biện pháp khác, ta không thể lần nữa mất đi ngươi...
Kiếp trước nhìn nàng chết trong ngực, trái tim như bị đao cắt, kiếp nầy không ngờ chuyện như thế lại tái diễn, một phen vất vả, một phen tâm huyết là vì cái gì? Chẳng lẽ cũng chỉ là giấc mộng hoàng lương?
- Không nên như vậy, Nhiếp Vân, ngươi là đại anh hùng của thời đại này!
- Đừng khóc, lại nói ta không có chết, ta chỉ theo đuổi lý tưởng của mình, gánh vác trách nhiệm của mình.
- Ngươi là đại anh hùng phải có bộ dáng của anh hùng, ta đi rồi hảo hảo chiếu cố chính mình, không nên cam chịu, có lẽ ngày nào đó ta có thể một lần nữa tỉnh lại và dựa sát vào ngươi...
- Yên tâm đi, ta không sao, chờ ta đi rồi, ngàn vạn không nên nghĩ không ra, Lạc Khuynh Thành, Dịch Thanh, Hoắc Dĩnh, Mộ Thanh, Mộ Hà, Bách Hoa Tu... Các nàng đều là nữ hài tốt, cũng yêu ngươi, nên thu các nagnf đi, đại anh hùng không nên cô độc...
- Ta thực đi, tuy rất không nỡ nhưng xin lỗi, chưa lưu lại hậu đại cho ngươi...
- Ta yêu ngươi... Nhiếp Vân!
Bành!
Lời nói tràn ngập yêu thương quyến luyến vang lên trong đầu, ngay sau đó thân ảnh trong ngực Nhiếp Vân càng ngày càng mờ nhạt, dần dần trở nên rốt cuộc nhìn không thấy.
- Nguyệt nhi...
Cảm nhận người ngọc đang ôm trong ngực không còn, nàng như hóa thành hồ điệp bay đi, Nhiếp Vân cảm giác khí lực toàn thân bị rút sạch.
Tru Thiên Cảnh thì thế nào? Thực lực đệ nhất thiên hạ thì như thế nào? Không có người ngươi yêu, người yêu ngươi bên cạnh, cho dù cường đại hơn nữa có dùng gì?
Trong ngực vẫn còn hương khí của nữ hài vừa ôm trong ngực, dường như nàng chưa đi xa, Nhiếp Vân chưa bao giờ cảm thấy thất lạc như thế.
Cho dù trước kia chiến đấu với Tu La Vương, dù thế giới hủy diệt, dù mình tùy thời phải nhưng không bao giờ cảm thấy thống khổ gì cả, hiện tại hắn rất khó chịu, thừa nhận tra tấn đau đớn.
- Ca ca, ngươi xem!
Nhiếp Đồng nhìn lên không trung.
Nhiếp Vân ngẩng đầu lên, lờ mờ nhìn thấy bầu trời xa xôi có một thân ảnh xinh đẹp lơ lửng giữa không trung, ngón tay hướng lên trời, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo ý chí trách trời thương dân.