Vô Tận Đan Điền

Chương 2247: Xã tắc chi thương



- Còn phải nói nữa sao, tất nhiên là một trong Kiền Huyết tứ quân tử, ta cảm thấy có lẽ là Diêm Siêu công tử!

Thanh niên chất phác nói lời khẳng định.

- Ta cũng cảm thấy là một trong bốn bọn họ, ta lại cho rằng là Tư Mã Cung, hắn lai lịch thần bí nhất, khả năng cũng lớn nhất...

Một người khác nói.

- Độc Tấn và Mộc Huyền hai vị công tử cũng rất có thể, bọn hắn học phú năm xe, bác cổ thông kim...

Nhớ tới văn tự đằng long vừa rồi, mọi người lập tức đưa ra nghị luận liên tục.

Văn tự đằng long trăm triệu năm không gặp, có thể viết ra bài thi lợi hại như thế chắc chắn là thiên tài tuyệt đỉnh, tất cả mọi người bội phục đến cực điểm.

Nghe được những suy đoán này, Nhiếp Vân cười khổ, hắn không quan tâm mà đi về phía trước.

- Đừng uể oải, nhìn bộ dạng của ngươi là tán tu, tán tu thiếu tri thức nhất khi so với gia tộc, tông môn, về sau bị hoàng thượng tuyển bạt, trở thành quan to một phương, loại hoàn cảnh xấu này dần thay đổi, trở thành cường giả cũng rất có thể!

Thấy bộ dạng của hắn như thế, thanh niên chất phác cho rằng hắn quá mức thất lạc, không có ý tứ nhiều lời, lúc này lên tiếng an ủi một câu.

- Đa tạ!

Nhiếp Vân cảm thấy dở khóc dở cười, lại không tốt nhiều lời, lúc này gật gật đầu.

- Đúng rồi, huynh đệ, ngươi tên gì? Thứ tự văn khảo thi sẽ lên bảng nhanh thôi, ta xem ngươi có thông qua khảo hạch hay không, nếu không có tên trên bảng sẽ không thể tham gia võ khảo thi.

Thanh niên chất phác cười nói.

Lúc này hắn đã không chất phác, ngược lại nói nhiều một ít.

- Ta tên Vân Đồng!

Nhiếp Vân nói.

- Vân Đồng, ta tên Triệu Tuyên!

Thanh niên chất phác Triệu Tuyên nói tên của mình, nói xong không quên an ủi Nhiếp Vân:

- Đừng uể oải, cho dù thành tích văn khảo thi không được, chỉ cần tham gia võ khảo thi, chỉ cần tỏa sáng trong võ khảo thi có tư cách tiến vào top ba, đương nhiên, quán quân là không trông cậy vào, nói cho cùng Kiền Huyết vương triều vẫn lấy võ lực làm chủ.

- Võ khảo thi đều là khảo thi những gì?

Nhìn thấy hắn có hảo ý, Nhiếp Vân không muốn cãi lại, nói sang chuyện khác.

- Võ khảo thi, so với văn khảo thi còn phức tạp hơn nhiều, dưới tình huống bình thường có ba trận, hai trận trước là dũng khí, lực lượng, trí tuệ, cuối cùng là luận võ, đương nhiên, mỗi lần khảo hạch có nội dung khác nhau, đừng nói là ta, cho dù rất nhiều đại nhân vật cũng không tìm ra quy luật, chỉ có tỷ thí bắt đầu mới biết chính thức đang làm cái gì.

Triệu Tuyên nói:

- Yên tâm đi, võ khảo thi công bằng nhất, chỉ cần ngươi có bản lĩnh thật sự, nhất định có thể trổ hết tài năng, bỗng nhiên nổi tiếng!

- Ah!

Thấy đối phương cũng không biết, Nhiếp Vân không hề hỏi nhiền, hắn đứng tại chỗ chờ yết bảng.

Thời gian không dài, bầu trời nổ vang một hồi, một đạo hồng quang bắn thẳng lên hoàng cung, bao phủ cả bầu trời.

- Yết bảng, mau nhìn xem người vừa văn tự đằng long là ai?

Nhìn thấy ánh sáng màu đỏ, tất cả mọi người vội vàng ngẩng đầu lên, vừa rồi văn tự đằng long tạo thành uy thế thật sự quá lớn, tất cả mọi người muốn nhìn xem rốt cuộc là ai mà có được năng lực như thế.

- Ta đoán tất nhiên là Diêm Siêu công tử, không cần suy nghĩ nhiều...

Triệu Tuyên tươi cười nhìn lên âầu trời, lúc này không trung tỏa ra ánh sáng màu đỏ, ngay sau đó những cái tên xuất hiện.

- Thế nào, ta đoán... Đệ nhất là Vân Đồng? Vân Đồng là ai? Không phải Kiền Huyết tứ quân tử sao?

Ý cười đầy mặt khi nói chuyện với Nhiếp Vân, đột nhiên ách lại, đôi mắt Triệu Tuyên như rơi xuống và nhìn thanh niên trước mặt.

- Ngươi là... Vân Đồng?

Nghe được Nhiếp Vân giới thiệu qua chính mình, lúc này kết hợp với xếp hạng nhất đã nói rõ tất cả.

Hắn đạt được đệ nhất?

Văn tự đằng long là hắn sao?

Không riêng hắn ngạc nhiên, mấy người vẫn thảo luận vừa rồi, hai người nói chuyện lọt vào trong tai người khác, biết rõ cường giả viết văn tự đằng long là hắn, bọn họ sinh ra kính sợ.

Kỳ thật không cần phải giới thiệu quá nhiều, một đạo hào quang màu đỏ bao phủ Nhiếp Vân, thân là văn khảo thi thứ nhất, bị hào quang tiếp dẫn và không tự chủ bay lên phía trước, đứng trước đám người.

Ầm ầm!

Không phải người trong danh sách tất bị trận pháp đưa ra khỏi quảng trường.

Trải qua văn khảo thi, cả quảng trường có mấy ngàn người cũng chỉ còn lại ba trăm.

- Văn khảo thi chấm dứt, tiến hành võ khảo thi!

Quan chủ khảo bay tới lần nữa, hắn nói lớn và vang vọng cửu tiêu.

- Võ điểm thi có ba trận, trận đầu, phép đo lực!

- Trận thứ hai, trắc hồn!

- Trận thứ ba võ đấu!

- Hai trận đầu có đào thải, không thông qua khảo hạch, không có tư cách tham gia võ đấu.

- Phép đo lực, trắc hồn? Trắc như thế nào?

Nghe được an bài, Nhiếp Vân kỳ quái.

Tu vi đạt tới cấp bâc như bọn họ, cầm tinh cầu trong tay không khác gì món đồ chơi, đo lực như thế nào? Linh hồn có thể đo lường?

Thời gian nghi hoặc không dài, bởi vì quan chủ khảo đã nói ra cuộc thi tiến hành ra sao./

- Thanh trường thương này gọi là xã tắc, mang theo ý niệm và ý chí vạn dân của Kiền Huyết đại lục, nó vô cùng nặng nề, trong tình huống không luyện hóa có sức nặng bằng mấy chục ngôi sao to lớn, có cầm nó lên sẽ thông qua, cầm không được đào thải!

Quan chủ khảo chỉ về phía trước, chỉ thấy trên lôi đài hình tròn có một thanh trường thương nằm ngang, nó mang theo cảm giác tang thương cũ kỹ giống như vạn dân hò hét, tượng trưng cho lực lượng xã tắc.

Xã tắc, xã là đất, tắc là cốc, đại biểu cho sinh tồn và đồ ăn, cũng chịu tải lực lượng của quốc gia.

Nhiếp Vân liếc mắt nhìn, tuy nhìn không ra trường này có cấp bậc gì nhưng vô cùng nặng nề, chỉ cần tinh thần đụng vào, đều cảm thấy trầm xuống.

Tinh thần lực cũng cảm thấy sức nặng, thứ này quả nhiên đáng sợ, chỉ sợ so với Cương Vực Đồ cũng không yếu hơn chút nào!

Lãnh thổ quốc gia chi đồ, xã tắc chi thương... Chỉ sợ cả hai đều là nửa bước chúa tể thần binh.

- Được rồi, khảo hạch bắt đầu, bắt đầu từ người cuối cùng trong văn khảo thi, từ đó suy ra!

Quan chủ khảo nói lớn.

- Tốt, ta đến thử xem!

Nam tử có hình thể như cột điện xếp cuối cùng trong văn khảo thi đi tới, nghe được là hắn cho nên rống to, hắn đi lên bình đài và cầm lấy trường thương.

- Khởi!

Hai tay nổi gân xanh, hắn hét to một tiếng, tiên lực lan tràn khắp hai tay và bộc phát, hai tay phát lực.

Ầm ầm!

Lực lượng cường đại bắn ra bốn phía, mặt đất vỡ ra như mạng nhện, thanh niên này ra sức gào rú muốn nâng trường thương lên, kết quả mới nâng lên chưa đủ một mét đã không kiên trì nổi, hắn phun ra một ngụm máu tươi và lui về sau.