Nhiếp Vân mặc kệ lời uy hiếp của hắn, Huyền Ngọc kiếm vừa chuyển, trực tiếp chém xuống.
Oanh!
Tiếng cười của Triệu Huân còn chưa chấm dứt, đã cảm thấy trên vai một trận đau nhức, thân hình bay ngược ra ngoài, nặng nề xuất trên đài cao, tạc ra một lỗ thủng hình người.
- Dừng tay! Dám động thủ với thành viên hoàng thất đế quốc, ai cấp cho ngươi lá gan!
Chứng kiến Triệu Huân bị một kiếm đánh bay, hoàng thất lão tổ Phong Dụ có chút không yên bật dậy.
Sưu!
Phong Dụ vừa định bay lên, nhưng mới bay được vài thước một thân ảnh bạch y đã ngăn cản trước mặt hắn.
- Phong Dụ, ta nghĩ ngươi nên ngồi yên xem náo nhiệt đi, nếu dám động thủ ta không để ý giết ngươi!
Thanh âm bạch y nhân lạnh băng, khiến người không rét mà run.
Bách Hoa tông chủ - Bách Hoa Tu!
Không nghĩ tới bình thường Bách Hoa Tu luôn bảo trì thái độ trung lập, nhưng lúc này đột nhiên ra tay, còn dùng ngôn ngữ cứng rắn uy hiếp hoàng thất lão tổ!
- Giết ta? Thực lực ngươi cùng ta xấp xỉ, từng chiến đấu mấy trận đều bất phân thắng bại, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể đánh chết ta?
Nghe được lời của Bách Hoa Tu, Phong Dụ giận dữ, sắc mặt đỏ hồng.
- Nếu là trước kia thì ta không nắm chắc, hiện tại ta đã sáng chế ra thức thứ hai trong Hoa Vũ thần quyền, uy lực lớn hơn gấp mười lần, ngươi có thể thử xem!
Bách Hoa Tu thản nhiên nói.
- Thức thứ hai? Uy lực lớn gấp mười?
Khóe môi Phong Dụ co giật, siết chặt nắm tay.
Hắn biết Bách Hoa Tu không cần phải nói dối, nếu đúng như lời nàng nói, uy lực gấp mười lần, mình khẳng định không phải đối thủ. Một khi giao thủ sẽ bị miểu sát!
- Được, ta nể mặt Bách Hoa tông chủ, đây là chuyện giữa hai người họ, ta không tham dự!
Phong Dụ vung tay ngồi xuống.
Lúc này La gia lão tổ La Thiên Tường đã chiến đấu cùng Hoắc gia lão tổ Hoắc Cương.
Quan hệ giữa La Thiên Tường cùng Triệu Huân không tệ, thấy hắn thiệt thòi liền lao tới, nhưng còn chưa đi tới gần đã bị Hoắc Cương đánh một chưởng rơi xuống.
- Hoắc Cương, ngươi điên rồi! Tứ đại gia tộc chúng ta luôn cùng nhau đối phó người ngoài…
La Thiên Tường tức giận quát.
- Nhiếp Vân đại nhân là bằng hữu của ta, ngươi dám bất kính đối với hắn chính là bất kính với ta, nên đánh bại ta trước rồi nói sau!
Hoắc Cương không chút lui nhường.
Nhìn thấy Nhiếp Vân chỉ dùng một chiêu đã kích thích mấy đại chí tôn Thần Phong đế quốc sản sinh mâu thuẫn, mọi người không hiểu là chuyện gì xảy ra.
- Lên đây cho ta!
Nhiếp Vân trảo tới, lực lượng cường đại đã hút Triệu Huân nhấc lên, lại một kiếm đánh xuống!
Triệu Huân thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì xương ngực đã vỡ vụn, bị một kiếm đánh thành tàn phế!
- Ngươi không phải không nói sao? Sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu không nói, ta sẽ đem Triệu gia hoàn toàn xóa tên trong Thần Phong đế quốc!
Nắm Triệu Huân lên trong tay, Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Ngươi dám động thủ…với Triệu gia chúng ta…ta nhất định sẽ không…bỏ qua cho ngươi…
Triệu Huân mặc dù bị hai kiếm đánh thê thảm, nhưng vẫn chưa chết, giãy dụa rống lên.
- Vậy sao? Vậy ngươi cứ xem thử đi!
Không để ý lời uy hiếp của hắn, Huyền Ngọc kiếm nháy mắt run lên.
Oanh long!
Xuyên Sơn Thế bạo phát, một đạo kiếm khí huy hoàng hướng đài cao bổ tới!
Kiếm khí quét ngang, vô luận là khí tông đỉnh, phàm là người của Triệu gia ở trên đài cao toàn bộ bị một kiếm xé rách, biến thành một bãi thịt nát!
Triệu Hưng Phổ, cùng đương nhiệm tộc trưởng Triệu gia Triệu Chấn Vũ, toàn bộ tử vong!
Cha mẹ thân nhân là nghịch lân của Nhiếp Vân, nếu Triệu Huân đã biết tin tức nhưng không chịu nói ra, đã phạm vào tử tội, cả Triệu gia phải chết!
Không nói tới ai khác, chỉ nói Triệu Hưng Phổ, hoàng tộc thượng phẩm huyết thống, một khi được kỳ ngộ thực lực sẽ tăng mạnh, chặt cỏ phải chặt tận gốc, Nhiếp Vân quyết không lưu lại tai họa ngầm.
- A…Hưng Phổ, Chấn Vũ…
Chứng kiến con trai, cháu trai cùng người của Triệu gia trên đài cao bị Nhiếp Vân dùng một kiếm toàn bộ đánh chết, toàn thân Triệu Huân run run, phun ra một ngụm máu tươi.
Gặp qua kẻ độc ác, nhưng chưa gặp qua kẻ ác như vậy!
Một thiếu niên mười bảy tuổi sao có thể độc ác như thế?
- Ta hỏi lại ngươi một lần, nói hay là không!
Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.
- Ta không…
Triệu Huân mới mở miệng, liền nhìn thấy thiếu niên đánh ra kiếm khí hướng người Triệu gia tới tham dự hôn lễ đánh tới, oanh một tiếng lại có mấy trăm người tử vong!
- A…chạy mau a!
- Triệu gia xong rồi…
Nhìn thấy thiếu niên ra tay không chút khách khí, người Triệu gia biết Triệu gia đã xong, vội vàng bỏ chạy.
- Ngươi…ngươi là ác ma! Ngươi là ma quỷ…
Trong mắt Triệu Huân lộ ra vẻ sợ hãi nồng đậm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
- Tiểu tử, có thể có được thực lực như vậy trong độ tuổi này, hơn nữa xuống tay tàn nhẫn, không chút lưu tình, ngay cả ta cũng có chút bội phục ngươi! Thế nào, có hứng thú làm thuộc hạ của ta hay không?
Đồ Tân đột nhiên mở miệng, vừa nói vừa bay tới, đi từng bước một như bước lên bậc thang vô hình mờ mịt.
- Làm thuộc hạ của ngươi?
Nhiếp Vân không biết người này từ đâu xuất hiện, nghi hoặc nhìn qua, ánh mắt giống như đang nhìn kẻ ngu ngốc.
- Ha ha, không sai, Triệu Huân là thuộc hạ của ta, hắn vô dụng, ngươi có thể thay thế, chỉ cần ngươi đáp ứng, ta có thể làm cho cha mẹ ngươi an toàn phóng xuất!
Đồ Tân cười nói.
- Cha mẹ ta là bị ngươi bắt sao?
Ánh mắt Nhiếp Vân đột nhiên rét lạnh.
- Ha ha, không sai! Nhưng không phải bị ta bắt, mà là bị vị đại nhân mặt trên của ta bắt đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, thuận lợi lấy ra đồ vật, bằng vào mặt mũi của ta muốn cha mẹ ngươi an toàn thả ra cũng không phải việc khó!
Đồ Tân tựa hồ cảm thấy thiếu niên sẽ không cự tuyệt, vẻ mặt ngạo nghễ nói.
- Mặt trên của ngươi?Ngươi rốt cục là ai?
Nhiếp Vân híp mắt hỏi.
- Ta là ai? Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết!
Đồ Tân hưng phấn nói.
- Nghe ngươi nói? Vậy được rồi!
Bàn tay Nhiếp Vân siết chặt, răng rắc một tiếng, Triệu Huân bị bẻ gãy cổ, thi thể rơi xuống đất.
- Ha ha, xem như ngươi thức thời…
Đồ Tân ha ha cười, nhưng đột nhiên chứng kiến một thanh trọng kiếm tối đen hung hăng hướng mình đập xuống.
- Ngươi muốn chết!
Đồ Tân sực tỉnh, tức giận hừ lạnh một tiếng, hai đấm vung ra nghênh đón.
Oanh!
Hai quyền cùng một kiếm giao kích, năng lượng cường đại dao động, nháy mắt chợt nổ tung, hình thành một đoàn ma cô vân trên không trung.
Răng rắc! Răng rắc!
Dư kình trùng kích đài cao, lập tức làm đài cao nứt nẻ, biến thành bột mịn.