Vô Tận Đan Điền

Chương 2321: Ba cửa khẩu



- Nhanh lên!

Đang muốn bay qua, nghe được sau lưng có tiếng nổ vang, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tử Đồng Bất Hủy đang bay nhanh tới, tuy không bị thương tích nhưng có vẻ phi thường chật vật, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu.

Tử Đồng Bất Hủy nhìn thấy hắn tiến vào lôi trì, dường như cũng kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều.

Thấy bộ dạng của hắn như vậy, Nhiếp Vân nhìn về phía sau, này mới phát hiện, vừa rồi đầu kia Bôn Lôi Thú hắn cũng không đánh tan, lúc này chính theo ở phía sau, hùng hổ, so vừa rồi càng thêm cuồng bạo.

Khả năng cảm nhận được Nhiếp Vân đồ diệt đồng bạn cảu nó, hồ quang điện không ngừng lập loè, lực lượng bắn ra bốn phía, uy năng đáng sợ hơn trước.

- Ngươi đi trước, ta sẽ đối phó nó.

Tươi cười nói một tiếng, Nhiếp Vân lúc này đi tới sau lưng Tử Đồng Bất Hủy và giơ tay lên bầu trời.

- Ngươi...

Thấy hắn tới, Tử Đồng Bất Hủy cảm kích, biết rõ thực lực của hắn lúc này tiến lên cũng thêm phiền, cắn răng đuổi theo tòa sen.

Phần phật!

Lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Vân và và Bôn Lôi Thú đã biến mất trong lôi điện màu đen, rốt cuộc nhìn không thấy.

- Tăng thêm tốc độ!

Phù Ám Triều không dám dừng lại, lúc này gia tốc bay đi, chỉ qua vài chục giây mọi người cảm thấy toàn thân buông lỏng, lôi điện đầy trời biến mất, bọn họ đã đi vượt qua lôi trì.

- Chờ Di Tương một lúc!

Ra khỏi lôi trì, bọn họ cũng không sốt ruột rời đi, Phù Ám Triều nói.

- Ân!

Mọi người đồng thời gật đầu.

Nếu vừa rồi không có Di Tương, cho dù bọn họ không toàn quân bị diệt nhưng cũng ăn đau khổ lớn, chật vật đến cực điểm, tuy hai người có quan hệ đối lập nhưng mâu thuẫn trải qua chuyện này hóa giải một ít.

Hô!

Lại qua hơn mười giây, Nhiếp Vân bay ra, thấy bọn họ cũng không rời đi cũng ngoài ý muốn.

- Như thế nào?

Thấy bộ dạng hắn sạch sẽ, cũng không có bộ dáng chật vật, Tử Đồng Bất Hủy cảm thấy kỳ quái và hỏi.

Hắn giao thủ với Bôn Lôi Thú kia, cho dù biến hóa thành bản thể cũng khó đánh thắng, tại sao người trước mặt lại sạch sẽ như thế?

- Ta trốn nhanh hơn!

Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, hắn nhìn xuống phía dưới.

Ra khỏi lôi trì màu đen, mọi người đã tiến vào Âm Hồn Cốc, bốn phía âm khí um tùm làm người ta nổi gai ốc.

Loại âm trầm này không phải âm hàn, mà là lực lượng công kích linh hồn, cường giả tông chủ đỉnh phong gặp phải âm trầm này sẽ biến thành ngu ngốc, biến thành vong hồn.

- Căn cứ tin tức của ta về Âm Hồn Cốc, tổng cộng có ba cửa khẩu, thứ nhất gọi là Âm Hồn Giản, do tám âm hồn cường đại canh gác, thuộc về cầu độc mộc, bốn phía đều là thông đạo vỡ vụn, một khi tiến vào lập tức bị truyền tống tới nơi khác, nơi này sống hay chết không ai biết, dù sao tiến vào trong đó chưa từng thấy ai còn sống rời đi.

- Thứ hai tên là Định Hồn Pha, cũng có âm hồn cường đại canh gác, hơn nữa nơi đó cực kỳ quái dị, có lực lượng xé rách linh hồn, phải coi chừng!

- Thứ ba là cửa ải cuối cùng, tìm Phá Ấn Luân và Tầm Linh Phù đều ở trong đó, cụ thể địa phương nào, bởi vì không có ai tiến vào bao giờ nên ta cũng không có hỏi thăm ra, chỉ có thể đi một bước xem một bước!

Trải qua nguy hiểm vừa rồi, Phù Ám Triều biết rõ dấu diếm nữa sẽ làm mọi người lâm vào nguy cơ, cũng nói rõ những gì mình biết cho mọi người biết.

- Ba cửa khẩu? Ngươi không nói nơi này là khu vực âm hồn tụ tập sao, vì sao còn có cửa khẩu, chẳng lẽ có người xếp đặt thiết kế tốt, chuyên môn để người ta xông vào?

Nhiếp Vân kỳ quái.

Dựa theo tình huống bình thường, cường giả tử vong ở nơi này hình thành am hồn, không có quan hệ phức tạp gì đó.

- Ta cũng không biết, chỉ có thể đi vào mới có đáp án!

Phù Ám Triều lắc đầu, nói thật, lần đầu tiên nghe như thế hắn cũng khó hiểu.

Nếu như nơi này thật sự từng đại chiến, là khu vực âm hồn tụ tập, tại sao có thể có cửa khẩu?

- Có khả năng là thủ đoạn âm hồn chọn lựa vương giả!

Tỷ tỷ trong Quỷ Mị Yêu Cơ lên tiếng.

- Chọn lựa vương giả?

Mọi người đồng thời sững sờ.

- Cường giả chết đi biến thành âm hồn, mặc dù sẽ đánh mất ý chí vốn có, thời gian lâu cũng đản sinh tư tưởng mới, bởi vì cạnh tranh cho nên sẽ có vương giả.

- Vô cùng có khả năng những cửa khẩu này do âm hồn xếp đặt, chỉ cần có thể thông qua toàn bộ chính là vương giả của bọn họ, tất cả âm hồn chờ đợi hiệu lệnh!

Tỷ tỷ chậm rãi nói.

Đối với âm hồn, các nàng biết rõ khá nhiều, những thói quen này không phải người không am hiểu thì không biết được.

- Nói như vậy, nếu như chúng ta có thể thông qua tất cả cửa khẩu cũng có thể biến thành âm hồn vương?

Nhiếp Vân nói.

- Đương nhiên không thể, phải là âm hồn mới được!

- Nhiều âm hồn như thế, tối đa chỉ có thể xuất hiện một vương giả, bởi vậy có thể thấy được độ khó, muốn đi qua chỉ sợ không đơn giản đâu.

Tỷ tỷ lo lắng lên tiếng.

Nghe nàng nói thế không ai phản bác, khảo hạch âm hồn vương, khẳng định không phải người bình thường có thể thông qua, nếu muốn tìm Tầm Lệnh Phù, Phá Ấn Luân, chỉ có thể xông qua mà thôi.

- Phù Ám Triều, có lẽ ngươi sớm có chuẩn bị.

Bạch Đầu tôn giả nhìn sang.

Nếu Phù Ám Triều sớm biết hai trong ba cửa khẩu, có lẽ đã ớm sớm chuẩn bị, giống như đài sen lúc trước chuyên dùng vượt qua tam giới lôi đình.

- Có chuẩn bị, không biết hữu dụng hay không, ta chỉ nghe nói qua tình huống ở nơi này, cũng không tận mắt nhìn thấy!

Phù Ám Triều cũng không xác định, thở ra một hơi:

- Đi thôi, tiếp tục lưu lại nơi này cũng vô dụng.

Hắn vung tay thu hồi đài sen, Phù Ám Triều dẫn đầu bay về phía trước.

Cũng không biết có phải bọn họ huyên náo động tĩnh lớn hay không, có lẽ không có bị phát hiện, vào lúc này trong Âm Hồn Cốc không đáng sợ như tưởng tượng, khắp nơi tràn ngập âm hồn, ngược lại vô cùng yên tĩnh.

Dù sao Âm Hồn Cốc chỉ có một con đường, mọi người cũng không sợ lạc, lúc này chậm rãi tiến lên.

Càng đi vào sâu âm khí càng nặng, mọi người càng cảm thấy sâu trong nội tâm có cảm giác rét run.

- Không đúng, mọi người dừng lại!

Đột nhiên Nhiếp Vân hô một tiếng.

- Như thế nào?

- Chúng ta đi hơn mười phút rồi, dựa theo tốc độ đã vượt qua lộ trình mấy trăm ngàn dặm, đến bây giờ lại không nhìn thấy gì, mọi người không cảm thấy kỳ quái sao?

Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ, sắc mặt trầm xuống.

Âm Hồn Cốc, bên ngoài nhìn không lớn, tối đa phương viên vạn dặm, mọi người tiến vào trong nơi này đã đi hơn trăm vạn dặm, tình cảnh trước mắt không biến hóa chút nào, ngay cả tinh thần cảm ứng cũng giống như đúc, cũng không thể không làm người ta cảm thấy quỷ dị.