Vô Tận Đan Điền

Chương 2325: Dự Ngôn Bi



Hắn vừa điểm tới một cái, thân thể muội muội Quỷ Mị Yêu Cơ chấn động lui về phía sau ba bước, ngay sau đó phun ra một ngụm máu đen, một bóng đen giống như Đoạn Diệc vừa rồi, nó bay ra khỏi thân thể của nàng.

- Lưu lại đi.

Có kinh nghiệm lần thứ nhất, lần thứ hai đơn giản không ít, một đạo điện quang lập loè đốt bóng đen thành tro bụi.

Phù phù!

Muội muội nằm trên mặt đất, đã bất tỉnh.

Xem bộ dạng như vậy, nàng bị thương còn nặng hơn Đoạn Diệc nhiều.

- Muội muội...

Tỷ tỷ đi tới trước mặt muội muội, thấy nàng chỉ bị thương thần hồn liền thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn sang Nhiếp Vân mang theo cảm kích:

- Cám ơn...

Đối mặt nàng cảm kích, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý, nhìn về phía Phù Ám Triều:

- Tấm gương bị đánh phá, ta sợ đối phương còn có động tác khác, chúng ta đi nhanh thôi.

- Ân!

Phù Ám Triều cũng biết chuyện nguy cấp cho nên gật đầu.

Chuyện xảy ra nơi đây vô cùng quỷ dị, mặc dù tâm thần hắn như sắt cũng sinh ra cảm giác khủng hoảng, thật không biết đối phương còn có hậu chiêu gì lợi hại.

Phần phật!

Mọi người làm ra quyết định, đang định rời đi, đột nhiên tràng cảnh biến thành tối tăm lu mờ, một con đường xuất hiện trơớc mặt.

Con đường này dài nhỏ, nhìn không thấy cuối cùng, hai bên bị sương mù bao phủ không thấy cái gì, có thể loáng thoáng nghe được tiếng nức nở thê lương làm tóc gáy người ta dựng đứng.

- Mau nhìn, phía trước có tấm bia đá!

Mọi người nhìn nhau, dọc theo con đường đi về phía trước, đi một lát, đột nhiên Tử Đồng Bất Hủy chỉ về phía trước và lên tiếng.

Nhìn theo hướng ngón tay của hắn, quả nhiên nhìn thấy trong thông đạo có một tấm bia đá màu đen đang nằm ở nơi đó, nó tỏa ra hàn quang âm lãnh.

- Mọi người coi chừng!

Phù Ám Triều quát lớn, hắn cầm binh khí trong tay.

Tỷ muội Quỷ Mị Yêu Cơ theo sát phía sau.

Tuy bọn họ ở trong tam giới là nhân vật dậm chân một cái cũng làm đại thế giới rung chuyển, nhưng ở chỗ này lại là người bình thường, không dám có bất kỳ sai lầm nào.

Trước kia quá quỷ dị làm bọn họ hiểu rõ âm hồn đáng sợ, lúc này không dám khinh thường.

Nếu nói ai là người bình tĩnh nhất chỉ sợ cũng chỉ có Nhiếp Vân, hấp thu rất nhiều lôi điện của tam giới lôi đình, vừa vặn có thể khắc chế âm hồn, tuy tràng cảnh trước mắt quỷ dị nhưng ảnh hưởng với hắn nhỏ nhất.

Hắn không dám khinh thường, những âm hồn này không có hình thái, lại làm người ta trúng chiếu trong vô thanh vô tức, mặc dù là hắn đến bây giờ cũng không rõ đối phương ra tay lúc nào, lại dùng loại phương thức nào tiến vào thân thân thể Đoạn Diệc, muội muội Quỷ Mị Yêu Cơ.

- Trên tấm bia đá có chữ viết.

Mọi người cẩn thận đi tới trơớc tấm bia, cũng không xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào, đồng thời thở ra một hơi, này mới phát hiện trên tấm bia đá có khắc mấy chữ.

Những chữ này giống như đã được khăc slene từ rất lâu rồi, để lộ ra niên đại tang thương.

- Những chữ này là chữ của văn minh thượng cổ, thuộc về văn minh Đặc Á trong Tuyệt Sát Đại Thế Giới, văn minh này am hiểu thiên cơ vận chuyển, cường giả trong đó vừa ra đời đã lĩnh ngộ thiên cơ đại đạo, cho nên văn minh Đặc Á cũng là thiên cơ sư nổ danh nhất tam giới!

Tử Đồng Bất Hủy nhận ra chữ viết trên đó và nói ra.

Hắn sống lâu nhất trong đám người, cho dù là Phù Ám Triêu cũng không rõ những văn kinh này, hắn lại thuộc như lòng bàn tay.

- Văn minh Đặc Á... Ta từng gặp qua trong sách cổ, văn tự của bọn họ đều dùng thiên cơ bí pháp khắc lên, chỉ cần lưu lại thì nhất định có lời tiên đoán, cực kỳ lợi hại, chẳng lẽ tấm bia đá này chính là Dự Ngôn Bi?

Bạch Đầu tôn giả nói.

- Dự Ngôn Bi?

- Có cách nói bởi vì bọn họ là thiên cơ sư, có thể suy diễn tương lai, bình thường sẽ mang chuyện mình suy diễn ra khắc thành tấm bia đá, phong ấn, thời điểm chuyện xảy ra sẽ xuất hiện, những tấm bia đá sẽ đột ngột xuất hiện như lời tiên đoán.

- Nghe nói Dự Ngôn Bi ghi lời tiên đoán chưa bao giờ xuất hiện sai lầm, tất cả đều giống như đúc.

Tử Đồng Bất Hủy chậm rãi nói.

- Còn có chuyện như thế?

Lần này đến phiên Nhiếp Vân ngạc nhiên.

Trong cơ thể có được thiên cơ sư đan điền, có thể hiểu thiên cơ, hắn cũng không kém chút nào, cũng có thể suy diễn ra chuyện tương lai, nếu là lời tiên đoán trăm triệu năm trước thì cho dù là hắn cũng bất lực.

Đây cũng không phải là đại đạo, mà là một loại truyền thuyết.

- Chữ viết thượng cổ, ngươi nhận thức sao? Ta không biết!

Phù Ám Triều nhìn chữ trên bia đá, hắn cảm giác nó có một tầng ngăn cách cho nên hắn không hiểu ra.

Nhiếp Vân cũng lắc đầu.

Tuy hắn có được thiên cơ đan điền nhưng văn tự trên tấm bia đá quỷ dị, không biết là người nào cố ý lưu lại thủ đoạn, còn là nguyên nhân gì, mặc dù hắn có thiên phú thiên nhĩ sư cũng không “Nghe” được cái gì.

Thậm chí còn có một loại ảo giác, hắn vừa nhìn thấy đã quên, sau khi xem xong tấm bia, đột nhiên chữ viết trên đó biến mất.

Nói thật, từ khi trọng sinh tới nay hắn lần đầu tiên gặp phải chuyện này, mặc dù là hắn cũng có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, trong nội tâm hoảng sợ.

Đây cũng không phải là thiên cơ đại đạo đơn giản như vậy, đây là bản lĩnh đặc thù của Đặc Á tộc, có thể ngăn cản người khác nhìn trộm.

Nghĩ lại cũng đúng, mỗi một văn minh hưng thịnh đều có được đặc điểm của mình, nếu không, không có khả năng phồn vinh hưng thịnh truyền xướng thiên cổ.

- Không nhìn được thì thôi, có lẽ không có quan hệ với chúng ta, nếu có quan hệ tất nhiên sẽ nhận ra trên đó ghi cái gì.

Nhiếp Vân lắc đầu.

Nếu không rõ lắm, có lẽ tiền bối Đặc Á tộc cũng không có ý định để bọn họ xem.

- Ta... Có thể nhận ra chữ trên đó.

Nhiếp Vân còn chưa dứt câu, một giọng nói vang lên, chỉ thấy Tử Đồng Bất Hủy đứng trước bia đá với ánh mắt hoảng sợ.

- Ngươi có thể nhận ra?

Mọi người chấn động, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Có thể có người nhận ra, nói rõ này Dự Ngôn Bi đang nói bọn họ, chẳng lẽ lại viết ra chuyện không tốt? Nếu không làm sao Tử Đồng Bất Hủy lại có vẻ mặt sợ hãi như thế.

- Đọc nghe một chút!

Nhìn thấy bộ dạng của mọi người, Nhiếp Vân biết rõ tâm tình của hắn kích động không nhỏ.

- Được!

Tử Đồng Bất Hủy do dự một lúc, hắn nhìn vào hàng chữ đầu tiên và đọc:

- Các ngươi có bảy người nhưng chỉ có bốn người có linh hồn!

- Bốn linh hồn? Có ý tứ gì?

Da đầu mọi người như tróc ra.