Vô Tận Đan Điền

Chương 2360: Hắn là Chúa Tể? (2)



Siêu cấp cường giả đứng hàng thứ ba mươi ba trong Bách Cường bảng, ở trong tay đối phương lại giống như trẻ con vậy, không phải là Chúa Tể thì là cái gì?

Khó trách người này đối với Yến Lưu Sa này lại không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn xuất khẩu cuồng ngôn, quả thực người ta có thực lực như vậy a!

Nực cười, bọn họ cái gì cũng không biết, còn cười nhạo người ta khẩu xuất cuồng ngôn, không biết trời cao đất rộng. Bây giờ nhìn lại, người không biết trời cao đất rộng là chính bọn hắn a.

Nhất là đám người Phượng Cô trước đó từng châm chọc qua Nhiếp Vân, tất cả đều bị dọa sợ tới mức thân thể phát run, giống như sợ hắn tính sổ với bọn nàng.

- Yến Lưu Sa đã được giải quyết, con đường này không có nguy hiểm, như vậy ta cáo từ trước!

Biết mình thể hiện thực lực ra đã khiến cho những người này sinh lòng sợ hãi, khó có thể ở chung. Nhiếp Vân cũng không nói nhiều mà cười nhạt một tiếng.

Mặc dù cảm giác đối với những người này cũng không tệ, thế nhưng dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải ở lại cùng với bọn họ.

Tu luyện tới loại cảnh giới này như bọn họ, mỗi một người đều có kẻ thù, vạn nhất chọc phải nhiều người, đối phương hy vọng hắn có thể báo thù, cho dù bản thân có một vạn phân thân cũng làm không xong mọi chuyện được a!

- Đại nhân...

Không nghĩ tới hắn lại quả quyết như vậy, Bạch Dực kêu một tiếng, thanh âm còn không có dứt thì đã thấy thiếu niên trước mắt đã biến mất không còn tung tích, cũng không tìm được nữa.

- Bạch Dực, hắn thật sự là cường giả Chúa Tể sao?

Một lát sau, vẻ mặt Phượng Cô có chút khẩn trương đi tới, hỏi.

- Tiện tay đánh chết Yến Lưu Sa, thực lực như vậy, trừ Chúa Tể ra quả thực ta không nghĩ ra cảnh giới nào có thể làm được như vậy nữa.

Bạch Dực thở dài một tiếng.

- Mới vừa rồi hắn lúc rời đi, tốc độ kia chúng ta dùng mắt thường cũng không nhìn rõ, chỉ sợ cũng chỉ có Chúa Tể mới có thể làm được chuyện này. Không cần suy nghĩ, vị này tất là một Chúa Tể đại nhân!

Lại một người khác khẳng định.

- Ài, đáng tiếc a, Chúa Tể đại nhân ở trước mặt lại không nhận ra được, quả thực quá ngu ngốc!

- Tận mắt nhìn thấy Chúa Tể, cơ hội như vậy ức vạn năm không gặp, nếu như có thể lôi kéo quan hệ với hắn, dù là không cần làm gì, chỉ cần mượn danh tiếng của hắn thì cũng sẽ không có ai dám trêu chọc vào chúng ta!

- Đáng hận a! Ta lại dám nói chuyện với Chúa Tể như vậy, Yến Lưu Sa ở trong mắt của hắn không tính là cái gì. Không ngờ lại chết nhanh như vậy!

Biết Nhiếp Vân là Chúa Tể, mọi người cười khổ, vô số người bắt đầu hối hận không thôi.

Nếu như sớm biết đối phương là Chúa Tể, tạo mối quan hệ cho tốt, sau này dù không cần đối phương xuất thủ, chỉ cần mượn danh tiếng, chỗ tốt cũng đã lớn tới mức hưởng thụ không xuể, đáng tiếc, bây giờ bọn hắn đã không có cơ hội nữa.

Có cơ hội như vậy lại bỏ qua trong chớp mắt, một khi bỏ qua, cho dù có hối hận nữa cũng không còn kịp.

Sưu!

Nhiếp Vân ngừng lại.

Mặc dù hắn rời đi xa, thế nhưng mọi người nghị luận và vẻ mặt ra sao hắn vẫn nhìn thấy. Hắn không khỏi lắc đầu một cái.

Con người là như vậy, lòng tham không đáy, nếu như đám người kia không phải đi cùng hắn, nhất định đều bị Yến Lưu Sa đánh chết. Dưới tình huống này bọn họ chẳng những không biết cảm tạ ân đức mà còn muốn lôi kéo mình, dựa vào danh tiếng của mình. Lòng tham vô đáy quả thực là thứ làm hại tất cả mọi người a.

May nhờ vừa rồi hắn rời đi nhanh, không có để cho đối phương có cơ hội thừa dịp, nếu không, nhất định sẽ có không ít phiền toái.

- Khó trách Chúa Tể không có chỗ ở cố định, nhiều người thích mai danh ẩn tích, hóa ra là vì nguyên nhân này...

Bây giờ Nhiếp Vân rốt cuộc cũng biết vì sao những Chúa Tể kia lại thích mai danh ẩn tích, khiến cho người ta không biết hành tung.

Chỉ sợ là bởi vì những phiền toái này tạo ra.

Có chút nhân tình, trả là xong. Thế nhưng nhất định đối phương sẽ mượn danh tiếng, không trả, lại bị người ta mắng thành kẻ vong ân phụ nghĩa. Như vậy còn không bằng mai danh ẩn tích, khiến cho người ta không tìm được mình, cho dù người khác có muốn nói, nhất định cũng không nói ra được lời nào.

- Ngụy trang!

Suy nghĩ một chút, Nhiếp Vân vẫn ngụy trang dung mạo một chút.

Vốn hắn tưởng rằng thực lực đi đến đỉnh phong, cho dù không cần ẩn giấu thân thể, người khác cũng không dám làm gì mình. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, ẩn núp cũng không phải là sợ, mà là tránh đi tất cả phiền toái.

Ngụy trang xong xuôi, Nhiếp Vân không ngừng tiến lên, tăng tốc độ tiến về phía trước.

Bằng vào thực lực và tốc độ của hắn, chỉ cần không phải là Chúa Tể, rất khó có thể phát hiện ra, một đường bay nhanh. Không bao lâu hắn đã nhìn thấy quần sơn xoay quanh, Thiên Xu đình lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn.

Lần trước lúc vừa mới đến đã gặp phải Kiền Huyết lão tổ, đối với tình huống ở nơi này hắn cũng không biết. Bây giờ rốt cuộc cũng đã có thời gian cẩn thận quan sát nơi này một phen.

Thiên Xu đình là một vrộng rãi, nhìn không có chỗ nào kỳ quái, cũng giống như lần trước, khắp nơi đều là người, tạo thành rất nhiều thế lực, mỗi một người kiêng kỵ lẫn nhau, hai mắt dè chừng, lạnh lùng.

Nhiếp Vân ngụy trang thành dáng vẻ của một tán tu, từ từ đi tới.

- Nhìn ngươi là một tán tu, gia nhập với chúng ta đi, chúng ta là người của Tuyệt Sát đại thế giới, cho dù ở chỗ này, cũng là thế lực số một số hai, nhất định sẽ không bị thua thiệt!

Vừa đi được mấy bước thì đã có một người trung niên ngăn hắn lại, đĩnh đạc giới thiệu.

- Vô Tâm cung quả thực lợi hại, bất quá sao có thể lợi hại bằng chúng ta được chứ? Vị huynh đệ này, gia nhập Cửu Triêu Các của v đi, chúng ta có đầu mối cặn kẽ nhất, chỉ cần gia nhập với chúng ta, ta bảo đảm có thể khiến cho ngươi thu được lợi lộc!

Lại một người trung niên đi tới, hắn lạnh lùng nhìn người mới lên tiếng vừa rồi, ngôn ngữ tương đối châm chọc.

- Chuyện này...

Nhiếp Vân dở khóc dở cười.

Bây giờ chẳng qua hắn chỉ ngụy trang là một tán tu, sao vừa mới đến đã bị lôi kéo? Rốt cuộc là tình huống gì chứ?

Tán tu bây giờ lên hương, có giá trị như vậy sao?

Vô Tâm cung, Cửu Triêu Các, mặc dù trước kia hắn chưa từng nghe nói qua. Thế nhưng nhìn chiến trận trước mắt, có lẽ là thế lực lớn không kém gì Kiền Huyết hoàng triều, thế lực lớn như vậy lại đi lôi kéo một tán tu làm gì chứ?