Vô Tận Đan Điền

Chương 2365: Thiêu thi (2)



Ngụy bản nguyên đại đạo rốt cuộc có uy lực như thế nào hắn không có tận mắt nhìn thấy cho nên cũng không biết. Nhưng mà từ việc có thể khiến cho người ta trực tiếp trở thành Chúa Tể đã có thể thấy được, tuyệt đối không đơn giản.

Chín đạo Ngụy bản nguyên đại đạo, tương đương với chín vị Chúa Tể bị phong ấn, vậy phong ấn nhất định khó có thể duy trì. Cho dù có thể ngăn cản, thế nhưng tất sẽ có khí tức đặc thù lan tràn ra. Thiêu đốt thi thể, tạo thành loại khí tức tĩnh mịch này, đây không phải là muồn làm cho những Ngụy bản nguyên đại đạo này bị ô nhiễm, khiến cho nó không cách nào chạy trốn hay sao?

Nếu giải thích như vậy, quả thực có thể giải thích thông!

Về phần vì sao chỗ này lại khiến cho hắn có cảm giác như của cỗ thi thể ở trong Tuyệt vọng chi hải kia.Có thể chính là bởi vì thiêu đốt nhiều thi thể như vậy, cho nên mới sinh ra ảo giác.

- Có thể là đánh cuộc giữa các cường giả Phong vương, chờ cho Nhiếp Đồng tỉnh lại rồi nói sau!

Suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra nguyên do trong chuyện này, cho nên Nhiếp Vân cũng không nghĩ nhiều nữa.

Nếu đã có liên quan tới Hỗn Độn vương, nhất định là đánh cuộc giữa các cường giả Phong vương với nhau. Loại chuyện như vậy, tin tức hắn biết quá ít, cũng không đoán ra được cái gì. So với việc suy đoán lung tung, còn không bằng chờ Nhiếp Đồng tỉnh lại, cẩn thận hỏi thăm một phen.

- Trở về thôi!

Đợi tại chỗ một hồi, cũng không có phát hiện ra điểm gì kỳ quái. Hắn biết tiếp tục chờ đợi ở đâycũng không có ý nghĩa gì, thân thể búng một cái đã nhanh chóng bay lên phía trên.

Trở lại chỗ ở, trời cũng sắp sáng. Tùy tiện tu luyện một hồi đã thấy đám người Phù Ám Triều đi tới.

- Chủ nhân, Vĩnh Dạ hoàng đế muốn chúng ta đi qua, dường như muốn nói... Tam giới ma bàn sắp mở ra!

Phù Ám Triều vừa tiến vào phòng đã vội vàng nói.

- Cái gì? Lập tức mở ra? Được, mọi người cùng nhau đi đi. Nghe nói Tam giới ma bàn tương tự với một mê cung, bên trong có vô số bảo vật đặc hữu trong chiến trường tam giới, vừa vặn cũng có thể đi qua nhìn một chút!

Nhiếp Vân đứng dậy.

Tam giới ma bàn là chỗ quan trọng nhất của chiến trường tam giới, giống như một cái mê cung to lớn, bên trong có vô số bảo vật. Đều là thứ mà tam giới không có, nếu như có thể lấy được, đối với việc luyện chế thần binh Chúa Tể có trợ giúp rất lớn.

Mặc dù bây giờ Nhiếp Vân có được thực lực Chúa Tể, thế nhưng vẫn còn chưa có luyện chế qua Chúa Tể thần binh. Nếu như có thể lấy được đủ bảo vật, luyện chế ra thần binh thuộc về mình, như vậy khi dùng nhất định sẽ càng thêm thuận tay.

Chuyện có lợi với hắn, đối với đám người Phù Ám Triều tự nhiên còn có chỗ tốt lớn hơn. Bởi vì như vậy cho nên ở Thiên Xu đình mới có nhiều người tụ tập như thế. Mọi người đều muốn chờ Tam giới ma bàn mở ra, muốn được phân một chén canh.

Chỉ bất quá bảo vật xuất thế, tranh đấu không ngừng. Tủy ằng bây giờ nhìn thì hoà hợp êm thấm, thế nhưng một khi gặp phải bảo vật chân chính, tất sẽ xuất hiện cục diện ngươi chết ta sống. Nhiều cường giả như vậy, người cuối cùng có thể sống sót đi ra được bao nhiêu cũng còn khó mà nói trước được.

Rất nhanh mọi người đã đi tới đại điện nghị sự của Vĩnh Dạ vương triều, trong phòng rộng rãi có vô số người. Mỗi một người đều có thực lực bán bộ Chúa Tể, mang theo vẻ hưng phấn.

- Mới vừa rồi người ta đã bẩm báo cho ta, Tam giới ma bàn đã dãn ra, sẽ lập tức mở ra. chúng ta cũng nên lên đường. Tuy nhiên trước đó, mọi người cũng nên biết nhau một chút, như vậy sau khi tiến vào ma bàn cũng có thể chiếu cố lẫn nhau!

Vĩnh Dạ hoàng đế ngồi ở vị trí cao, lạnh nhạt nói.

- Được, tốt!

Toàn bộ mọi người bên trong phòng đều gật đầu đáp ứng.

Sự nguy hiểm trong Tam giới ma bàn tất cả mọi người đều biết, bây giờ có thể làm quen thêm vài ngươi cũng coi như là thêm một phần an toàn, tránh cho tới lúc đó luống cuống tay chân.

- Ta nói trước một câu, nếu như chúng ta đã ở cùng một chỗ, như vậy phải đoàn kết nhất trí, ngàn vạn lần không nên vì tranh đoạt bảo vật mà tàn sát lẫn nhau, nếu quả thật phát hiện người như vậy. Khi đó ta sẽ đích thân động thủ, giết chết hắn!

Vĩnh Dạ hoàng đế nhìn quanh một vòng, trên mặt mang theo vẻ uy nghiêm nồng đậm.

- Vâng!

Mọi người đồng thời lên tiếng.

Cho dù nơi này là địa bàn của Vĩnh Dạ vương triều, nhưng mà cũng có rất nhiều tán tu, những người này tụ tập lại một chỗ, sợ nhất là bị người ta coi là chim đầu đàn, làm tốt thí. Sau khi nghe được lời này của Vĩnh Dạ hoàng đế, tất cả đều cảm thấy ấm áp trong lòng.

Yến hội ngày hôm qua, người tham dự nhiều nhất là người của Vĩnh Dạ vương triều, một ít tán tu cũng không có xuất hiện. Bây giờ mọi người tụ tập, giới thiệu lẫn nhau, cũng giống như hôm qua vậy. Đám người Phù Ám Triều thu được nhân khí cực lớn, Nhiếp Vân thì ngược lại, giống như người đi đường giáp vậy, không ai để ý tới hắn.

Mặc dù hắn là cường giả cấp bậc Chúa Tể, nhưng mà cũng không có người nào biết, cho nên mọi người coi hắn là người bình thường, cũng vừa vặn khiến cho hắn có thời gian thanh nhàn.

- Vị huynh đệ này, xem ra ngươi cũng không được mọi người coi trọng a!

Ngồi ở xó căn phòng, Nhiếp Vân lẳng lặng uống rượu, nâng chén rượu lên môi, ánh mắt mang theo vẻ lạnh nhạt. Thế nhưng vào lúc này lại có một người thanh niên đi tới, nhìn dáng dấp của hắn xem ra danh tiếng cũng không lớn, không có bao nhiêu người nguyện ý làm quen, bắt chuyện với hắn.

- Như vậy không tốt hơn sao? Ngươi xem bọn hắn kìa, rất nói nhiều thế nhưng cũng chỉ là nói dối, không nói thật. Nhìn qua cũng cảm thấy mệt mỏi!

Nhiếp Vân nhìn một cái rồi nói, hắn biết người trước mắt này gọi là Đào Huân, là một tán tu trong hỗn độn Chí Tôn vực, không có danh tiếng gì, cho nên lúc này mới cười một tiếng.

- Đúng vậy!

Đào Huân thản nhiên gật đầu.

Những cường giả bị bọn họ vây vào giữa đoán chừng trong lòng cũng không tốt lắm a. Nhiều khi đều nói lời nói trái lương tâm mình, ngay cả bản thân cũng không muốn nghe.

- Huynh đệ, thực lực của hai người chúng ta ở trong bọn họ coi như yếu nhất, sau khi Tam giới ma bàn mở ra, chúng ta đi ở phía sau nhân cơ hội kiếm chỗ tốt, không ra mặt cũng không đi đầu, ngươi thấy thế nào?

Sau khi uống mấy chén rượu xuống bụng, lời nói của Đào Huân cũng nhiều hơn.

- Được!

Nhiếp Vân gật đầu nói.