Vô Tận Đan Điền

Chương 2368: Gặp lại người của Quy Khư Hải (2)



Khó trách những người này cướp tới mức ngươi chết ta sống, những thứ này quả thực quá trân quý. Thế nhưng... Vật trân quý như vậy đối phương lại tiện tay đưa cho hắn, chuyện này bảo sao hắn có thể chịu nổi a.

- Được rồi!

Thấy đối phương cố ý muốn phân chia với mình, Nhiếp Vân cũng lười từ chối mà lấy một nửa.

Rời khỏi gian phòng này, hai người lại tiếp tục đi tới những phòng khác, dựa theo ý kiến của Đào Huân, chờ những người khác phân tranh xong xuôi thì lại vào đi. Ai ngờ Nhiếp Vân lại không quan tâm tới lời của hắn. Hơn nữa càng quỷ dị hơn là, mỗi lần hắn tiến vào căn phòng nào thì tất cả mọi người đều tự giết lẫn nhau, bảo vật vẫn còn ở trong.

Chuyện này khiến cho Đào Huân không thể không thừa nhận người trước mắt này quả thực có vận khí rắm chó quá tốt!

Liên tục tiến vào trong bảy, tám căn phòng, thứ tốt cầm ra được một đống lớn. Lúc Đào Huân đang cảm thấy thu hoạch lần này đã vượt quá dự đoán của hắn thì Vân Đồng trước mắt đột nhiên nhíu mày một cái.

- Thế nào vậy?

Đào Huân vội vàng hỏi.

- Phía trước có người chiến đấu, đi qua nhìn một chút!

Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng rồi bay về phía trước.

- Đừng đi...

Đào Huân cảm thấy như phát điên rồi.

Phía trước có người chiến đấu thì mắc mớ gì tới ngươi, vạn nhất người ta cũng là cường giả, ngươi xông tới như vậy không phải là muốn chết hay sao?

Cho dù trong lòng cảm thấy khó chịu, thế nhưng Đào Huân vẫn đi theo. Sau khi đi một đoạn, quả nhiên hai người nhìn thấy có hai nhóm người đang giằng co. Một nhóm người trong đó mặc phục sức giống nhau, nhìn qua một chút cũng đã biết đám người này thuộc về cùng một tông môn.

- Mấy người này đều là người của Tà Nguyệt Chí Tôn vực, sao lại tự mình đánh nhau? Dường như người bị vây vào giữa là người của Quy Khư Hải, một trong bốn đại tông môn. Mà người vây quanh bọn họ cũng là người của bốn đại tông môn, bất quá là ba tông môn còn lại.

Mặc dù thực lực của Đào Huân không đủ, thế nhưng hắn vẫn có kiến thức rộng, nhìn một cái đã nhận ra hai nhóm người giao chiến trước mắt.

Nhiếp Vân cũng không nói chuyện mà lạnh lùng nhìn mọi người trước mắt.

Bởi vì hắn phát hiện ra những người này đều là người quen của mình. Cho nên lúc này hắn mới vội vàng tới.

Đám người bị vây vào giữa chính là đám người Cổ Ung tông chủ của Quy Khư Hải, bọn họ cũng đã đi tới chiến trường tam giới, hơn nữa còn đến được nơi này.

- Cổ Ung, nếu như ngươi một mực co đầu rụt cổ không ra, ta muốn bắt ngươi cũng không có biện pháp, như vậy cũng thôi đi. Đáng tiếc ngươi không nên tới nơi này, tự mình tìm chết vậy thì cũng đừng trách chúng ta!

Tông chủ Ứng Thiên Triệu của Đoạn Thiên Nhai cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Cổ Ung bị vây vào giữa, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.

Cho dù Cổ Ung đã đạt tới cấp bậc bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng, thế nhưng lần trước sau khi ba đại tông môn bị Nhiếp Vân đánh vào mặt. Vô Thượng trưởng lão bế quan không ra lại xuất quan. Những người này mỗi một người đều có thực lực bán bộ Chúa Tể. Là cường giả đại tam trọng cảnh, thực lực hoàn toàn nghiền ép!

- Không đáng chết thì sẽ không phải chết, Cổ Ung, Quy Khư Hải ở trong bốn đại tông môn chúng ta thực lực yếu nhất. Sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt. Hôm nay chúng ra giải quyết ở nơi này đi, yên tâm, đệ tử Quy Khư Hải các ngươi nếu như nguyện ý quy thuận Thập Thu Lĩnh chúng ta thì ta sẽ mở một đường lưới, thu nhận bọn hắn. Nếu như không muốn.. Hắc hắc, ta sẽ đưa bọn chúng đi tìm ngươi!

Tông chủ Thạch Dương của Thập Thu Lĩnh liên tục cười lạnh.

Ba đại tông môn đã sớm có chuẩn bị, lại liên minh lại một chỗ, khiến cho người của Quy Khư Hải căn bản không đỡ nổi!

- Các ngươi đừng vội phách lối, ban đầu khi Nhiếp Vân còn ở đây, là ai bị dọa sợ tới mức cúp cái đuôi cho vào vậy? Khi đó là ai không dám nói chuyện lớn tiếng? Các ngươi có thể giết chúng ta, nhưng mà ta cho các ngươi biết. Chuyện này chỉ cần Nhiếp Vân biết, như vậy ba đại tông môn các ngươi nhất định cũng sẽ phải chôn theo!

Một vị trưởng lão trong đám người quát lên một tiếng.

- Không sai, các ngươi động thủ đi, nhất định Nhiếp Vân sẽ báo thù cho chúng ta. Yên tâm đi, chúng ta sẽ chờ các ngươi ở trên đường!

Lại có một vị trưởng lão khác cười nói.

Mặc dù bị người của ba đại tông môn vây quanh, thế nhưng bọn hắn cũng không cảm thấy sợ hãi. Ngược lại vẫn có thể cười nói trong thời khắc sinh tử, không sợ hãi chút nào.

Cho dù truyền thuyết có nói Nhiếp Vân đã bị đám người Kiền Huyết lão tổ đánh chết. Thế nhưng đám người Cổ Ung không nhìn thấy thi thể cho nên cũng không tin.

Người thiếu niên kia đã sáng tạo quá nhiều kỳ tích, chỉ cần không có tận mắt nhìn thấy đối phương chết thì đối với bọn họ mà nói, đối phương không thể chết được.

- Ha ha, còn trông cậy vào Nhiếp Vân kia sao? Nói cho ngươi biết, Nhiếp Vân kia đã chết rồi!

Tông chủ Giang Hào Vạn Nhận Sơn cười lớn, tiếng cười chút điên cuồng, ánh mắt tràn ngập hàn mang.

- Ta thừa nhận Nhiếp Vân này là một thiên tài, nhưng người này so với các ngươi còn muốn chết hơn. Đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với người của Kiền Huyết hoàng triều, kết quả bị Kiền Huyết lão tổ liên hợp với hai đại Chúa Tể liên thủ đánh chết! Đây là đáng đời, quả thực là chuyện sảng khoái nhân tâm a.

- Ta còn tưởng rằng các ngươi có lá bài tẩy gì. Hóa ra là chỉ tên phế vật kia. Nói cho các ngươi biết, hắn đã sớm bị người ta đánh thành cặn bã, chính mắt ta trông thấy, đừng hy vọng gì nữa! Tam đại Chúa Tể cảnh đồng thời xuất thủ, ngươi còn cảm thấy tiểu tử này có thể còn đường sống hay sao? Quả thực không biết nên nói các ngươi ngây thơ hay là ngu ngốc.

Thạch Dương hét lớn một tiếng.

- Được rồi, không cần nói nhảm với bọn họ, mau giết toàn bộ là kết thúc mọi chuyện! Còn chờ Nhiếp Vân báo thù sao? Hắc hắc, xuống địa ngục tìm hắn đi a!

Ứng Thiên Triệu cười lạnh một tiếng, bàn tay chộp một trảo, một mảnh lưỡi đao từ trên trời giáng xuống, mang sự sắc bén xé rách không gian.

Hơn hai tháng không gặp, hắn cũng từ tông chủ đỉnh phong đạt tới bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng cảnh, so với Cổ Ung cũng không kém hơn chút nào!

- Xuống địa ngục tìm ta? Không cần, vẫn là các ngươi đi xuống địa ngục đi!

Ngay khi lưỡi đao sắp rơi xuống đỉnh đầu, đám người Cổ Ung cảm thấy lần này chạy trời không khỏi nắng thì đột nhiên có một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên. Ngay sau đó không trung đung đưa một trận, một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt mọi người. Ngón tay khẽ điểm một cái, lưỡi đao ngập trời trong nháy mắt biến mất, giống như chưa từng xuất hiện qua vậy.