Vô Tận Đan Điền

Chương 2383: A Dục Vương (1)



- Ngươi xem cái này mà xem!

Dường như Kiền Huyết hoàng đế đã biết đối phương có nghi vấn này, cổ tay hắn khẽ lật một cái, một cái ngọc bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Bên trong ngọc bài này vốn ẩn chứa lực lượng vô cùng, thế nhưng bây giờ đã xuất hiện vết rách, nếu như không phải có tiên lực duy trì, sợ rằng đã tan thành bụi phấn.

- Đây là cái gì?

Vị này đại thần kỳ quái hỏi.

- Đây là ngọc bài bảo toàn tính mạng mà lão tổ cho ta, phía trên ẩn chứa dấu vết linh hồn và lực lượng của người!

Kiền Huyết hoàng đế nói.

- Bên trong ẩn chứa dấu vết linh hồn và cùng lực lượng của lão tổ? Sao lại... Sao lại vỡ vụn được chứ?

Đại thần này sợ hãi khôn thôi, lúc này hắn mới nhớ tới cái gì đó. Sắc mặt trở nên ảm đạm vô cùng.

- Không sai... Nhất định lão tổ đã chết! Đã bị Nhiếp Vân này giết chết! Nếu như không chết, như vậy ngọc phù ẩn chứa dấu vết linh của người cũng sẽ không vỡ vụn a!

Trong mắt Kiền Huyết hoàng đế lộ ra vẻ sợ hãi nồng đậm.

Hắn luôn tin tưởng vào lão tổ, thế nhưng vị lão tổ này lại bị đối phương đánh chết, đổi lại là trước kia, đây tuyệt đối là chuyện hắn không dám tưởng tượng ra!

Nhưng mà sự thật chính là như vậy a!

Ban đầu ngọc phù vừa vỡ, hắn đã lập tức biết được. nếu như không trốn đi như vậy sau đó sẽ không có cơ hội nữa. Vì vậy hắn mới mặc kệ những người khác mà xoay người bỏ chạy!

Mà lúc này Nhiếp Vân đang đem Ngụy bản nguyên đại đạo giao cho Thiên Tâm Đằng luyện hóa. Lực chú ý không đặt ở bên ngoài, cũng không biết hắn đã rời đi. Chính bởi vì có khoảng khoảng thời gian này cho nên hắn mới trốn ra khỏi Tam giới ma bàn, chiến trường tam giới, lại xông vào Hỗn Độn hải dương.

- Lão tổ đã chết... Bệ hạ, chúng ta nên làm sao bây giờ?

Thấy hắn xác nhận, đại thần này cũng run rẩy toàn thân, rốt cuộc đã cảm thấy sợ hãi.

Lão tổ cấp bậc Chúa Tể cũng đã bị giết, bọn họ nên làm cái gì bây giờ chứ?

- Dựa theo tính cách của Nhiếp Vân này, nhất định sẽ vọt tới Kiền Huyết hoàng triều tìm chúng ta gây phiền toái. Thậm chí còn có thể tiêu diệt toàn bộ hoàng triều chúng ta. Bây giờ nếu như đi về. Một khi bị bắt lại nhất định sẽ trốn không thoát được.

Kiền Huyết hoàng đế lắc đầu một cái. Trong mắt cũng tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Lão tổ tử vong, bọn họ đã không còn núi lớn dựa vào, hoàng triềubị tiêu diệt đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

- Trừ phi... Có biện pháp giết chết Nhiếp Vân này! Nếu không, quả thật không biết làm sao bây giờ!

Vẻ mặt Đại thần vô cùng khó coi.

Đánh chết Nhiếp Vân tuyệt đối là phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất. Nhưng mà… Có thể đánh chết đối phương sao?

Ngay cả lão tổ cũng bị giết chết. Muốn giết đối phương, nhất định phải có vài vị Chúa Tể đồng thời động thủ, nhưng mà... Lão tổ vừa chết, còn ai còn có thể tìm tới được nhiều Chúa Tể như vậy chứ?

- Không sai, đánh chết Nhiếp Vân là nguy cơ của chúng ta sẽ được giải trừ.

Chẳng qua tên đại thần này chỉ là thuận miệng nói một câu. Đột nhiên hắn thấy trong mắt Kiền Huyết hoàng đế lóe lên quang mang âm lãnh thậm chí còn là hưng phấn!

- Nhưng mà... Chúng ta giết đối phương thế nào chứ?

Thấy bộ dáng này của hoàng đế, đại thần này có chút nghi hoặc hỏi.

- Ta có biện pháp. Bây giờ ta sắp xếp ngươi đi làm một chuyện, lập tức đi làm. Chỉ có thể thành công không cho phép thất bại, một khi thành công, Nhiếp Vân hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Nếu như thất bại, ngươi cũng không cần trở về gặp ta làm gì!

Kiền Huyết hoàng đế hừ lạnh nói.

- Vâng!

Thấy hắn nói ngưng trọng như vậy, tên đại thần này lập tức vội vàng gật đầu.

- Bây giờ ngươi lập tức phái đi một ít nhân thủ, đi chiến trường tam giới, đi Tam Giới thành phát ra tin tức Kiền Huyết lão tổ bị Nhiếp Vân đánh chết. Nói lão tổ đã chết, Nhiếp Vân đã có thực lực chém giết Chúa Tể!

Kiền Huyết hoàng đế nói.

- Tuyên dương chuyện này làm gì? Như vậy không phải là đề cao uy vọng của Nhiếp Vân hay sao?

Đại thần này có chút kỳ quái hỏi.

Đề cao danh tiếng giúp đối thủ làm gì? Hơn nữa, một khi tuyên truyền việc lão tổ tử vong, tất cả mọi người đều biết Kiền Huyết hoàng triều mất đi chỗ dựa lớn. Đối thủ trước kia nhất định sẽ động thủ, hoàng triều sẽ gặp nguy cơ lớn hơn trước đó!

- Tuyên bố với bên ngoài lão tổ tử vong, mặc dù sẽ mang đến nguy cơ cho hoàng triều của chúng ta. Thế nhưng cũng sẽ mang tới cho những Chúa Tể khác cảm giác nguy cơ. Như vậy rất có thể những Chúa Tể khác sẽ liên hợp lại một chỗ, đuổi giết Nhiếp Vân!

Kiền Huyết hoàng đế giải thích một câu.

- Cái này... Quả nhiên là ý kiến hay!

Đại thần đầu tiên sửng sốt một chút, ngay sau đó là hai mắt tràn ngập vẻ nóng bỏng.

Đúng vậy, Kiền Huyết hoàng triều bọn họ gặp nguy cơ chẳng qua là chuyện nhỏ, cho những Chúa Tể khác biết Nhiếp Vân có thể đánh chết Chúa Tể. Nhất định những người này sẽ cảm thấy khủng hoảng, rất có khả năng liên thủ lại tiễu trừ đối phương!

Cán cân thăng bằng giữa các Chúa Tể cao cao tại thượng bị phá vỡ, không phải là chuyện mà một ít Chúa Tể muốn thấy!

- Đi đi, lập tức đi làm, ta còn có thủ đoạn thứ hai. Hai thủ đoạn này đồng thời thi triển ra, có thể bảo đảm Nhiếp Vân kia tử nạn mười phần!

Hai mắt Kiền Huyết hoàng đế âm lãnh.

- Được, ta sẽ đi ngay bây giờ!

Thấy hoàng đế tự tin như vậy, đại thần cũng bị nhiễm lây, hắn vội vàng gật đầu, thân thể nhoáng một cái đã từ trong khoang thuyền bay ra ngoài, bắn thẳng về phía Hỗn Độn hải dương rồi tức thì biến mất.

Sauk hi đại thần rời đi, lúc này Kiền Huyết hoàng đế mới hít sâu một hơi, sắc mặt nhăn nhó, dường như đang làm ra quyết định gì đó.

Một lát sau, hắn lại cắn răng một cái, nói.

- Nhiếp Vân, đây là ngươi tự mình tìm chết, cũng đừng trách ta.

Nói xong bàn tay khẽ lật một cái, một cái bảng màu vàng xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.

Hỗn Độn Vương Phù lệnh!

Trước khi có cường giả chạy đến chiến trường tam giới tìm Hỗn Độn Vương Phù lệnh hắn đã được A Dục Vương ban bố mệnh lệnh. Cho dù không biết mệnh lệnh này có gì khác nhau với Hỗn Độn Vương Phù lệnh trong chiến trường tam giới, thế nhưng hắn cũng biết, một khi dùng bảo vật này, Nhiếp Vân kia nhất định sẽ phải chết.

Mở bảng vàng ra, ngay sau đó có từng cổ hỗn vân tự lập lòe bay ra. Mỗi mọt văn tự đều lớn như ngọn đèn. Vừa mới xuất hiện đã tản mát ra uy thế phong ấn thiên địa, ngay cả Hỗn Độn hải dương cũng phải rung động.