Nhiếp Vân không tiện giải thích cho nên chỉ thuận miệng nói, tinh thần khẽ động một cái, lão tửu quỷ đã đi tới bên cạnh hắn.
- Hạ Hành tiền bối, vị Tiêu Diêu Tiên tiền bối này là người yêu rượu, nếu như ngươi có thể bái tiền bối làm sư phụ, sau này tuyệt đối tiền đồ vô lượng!
- Bái người này làm sa phụ?
Lão tửu quỷ sửng sốt một chút, ngay sau đó đã hiểu ra ý tứ của Nhiếp Vân, hắn vội vàng quỳ sụp xuống đất, nói:
- Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ nhi một lay!
- Ách?
Tiêu Diêu Tiên không nghĩ tới Nhiếp Vân lajil làm như vậy, vừa đến lại để cho người ta bái hắn làm sư. Hắn có chút dở khóc dở cười, bất quá hắn có danh tiếng tiêu dao, cũng không có đệ tử. Có thể thu được một đệ tử tính tình giống hắn, thừa kế y bát cũng vẫn có thể coi như là một duyên phận tốt đẹp.
- Ta tưởng ngươi có hảo tâm gì, hóa ra lại có chủ ý này... Được rồi, tên đệ tử này ta nhận, bất quá, tu vi cũng quá thấp a. Tới đây, sư phụ có một thứ này, nếu như ngươi ăn vào, có lẽ sẽ có một ít trợ giúp!
Trong lúc sửng sốt, Tiêu Diêu Tiên cười khổ rồi lắc đầu một cái, cũng không tiện cự tuyệt mà cổ tay khẽ một cái, lại lấy ra một khỏa đan dược rồi đưa tới.
- Đa tạ sư phụ!
Lão tửu quỷ biết khỏa đan dược này tất nhiên là đồ cực kỳ trân quý cho nên vội vàng nhận lấy, hưng phấn gật đầu liên tục.
Ở nạp vật thế giới, cho dù Nhiếp Vân không cần dùng tinh thần quét qua cũng lập tức nhận thấy bản chất của khỏa đan dược này, lúc này hắn khẽ mỉm cười nói:
- Khỏa Khai Thiên tạo hóa đan này cho dù là ở Hỗn Độn hải dương cũng coi như là đan dược chí cao, bây giờ ngươi dùng có thể thuận lợi đột phá Tiên quân, Xích thiên kính, thậm chí còn có thể đạt tới cảnh giới cao hơn! Loại bảo vật này chỉ có thể gặp mà không thể cầu! Tiêu dao huynh quả thực rộng rãi a!
Khỏa Khai Thiên tạo hóa đan này so với hỗn độn kim lệnh lúc trước còn còn đáng sợ hơn, cho dù đối với cường giả Tru Thiên cảnh đỉnh phong cũng có cực lớn tác dụng, cho lão tửu quỷ dùng, nếu không cẩn thận cũng còn có chút lãng phí a.
- Tạ ơn sư phụ!
Thấy khỏa đan dược này trân quý như vậy, sắc mặt lão tửu quỷ đỏ lên, vội vàng bái tạ.
- Không cần làm vậy, những thứ này đều là vật ngoại thân, trước đó ngươi đã cho ta nhiều rượu ngon như vậy, nếu như ta ngay cả một đồ vật như vậy cũng không bỏ được cho, như vậy cũng quá mất mặt!
Tiêu Diêu Tiên tùy ý khoát khoát tay, bàn tay khẽ lật, một bộ y phụ xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
- Kiện Chúa Tể pháp y này cũng đưa cho ngươi, có thể giúp ngươi chống cự áp lực của chiến trường tam giới, như vậy coi như tu vi không tốt thì cũng có thể theo sau tiến vào Hỗn Độn hải dương!
Chúa Tể pháp y là phòng ngự thủ đoạn mà cấp bậc Chúa Tể lưu lại, lợi dụng dung hợp ba nghìn đại đạo hình thành y phục, bộ y phục này mặc dù chỉ là hư ảo, cũng không phải là hỗn độn thần binh. Thế nhưng lại dung hợp lực lượng của cường giả cấp bậc Chúa Tể, chỉ cần không có đạt tới cấp bậc Chúa Tể, muốn phá vỡ bộ pháp y này, quả thực không có khả năng!
Vật này luyện chế cực kỳ không dễ, vừa thấy mặt đã đưa ra hai kiện bảo vật lợi hại như vậy, quả thực Tiêu Diêu Tiên đã ra tay rất rộng rãi.
Nhận được đệ tử, Tiêu Diêu Tiên và Hạ Hành cũng đều vui mừng. Ba người lại uống một hồi, Tiêu Diêu Tiên chắp tay từ biệt với Nhiếp Vân.
- Thực lực của nugoiw bây giờ cường đại như vậy, ta cũng không cần thiết phải đi theo. Vì vậy tax in cáo từ!
Nói xong hắn mang theo Hạ Hành phiêu nhiên rời đi.
Tiêu Diêu Tiên luôn luôn tiêu dao tự tại, không thích bị ràng buộc, đối với hắn Nhiếp Vân có tâm báo ân, chính chuyện này làm cho hắn có chút không chịu nổi!
Dù sao hắn tới chiến trường tam giới cũng không phải là vì Hỗn Độn Vương Phù lệnh, lấy được hay không cũng không có vấn đề quá lớn. Sau khi rời đi khỏi nạp vật thế giới, hắn bay vút về phía bên ngoài chiến trường tam giới.
Giữ lại mấy lần. Thấy đối phương đã quyết ý, Nhiếp Vân cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Hạ Hành chính là ân nhân của hắn khi còn ở Phù Thiên đại lục, lúc này có thể giúp hắn tìm được sư phụ như Tiêu Diêu Tiên, tuyệt đối là cơ duyên lớn, chỉ có lợi chứ không có hại. Thấy hắn theo đối phương rời đi Nhiếp vân cũng không có ngăn cản.
- Hắn đã đi, ta cũng nên đi tìm Tam Giới Chi Tâm!
Thấy Tiêu Diêu Tiên rời đi, Nhiếp Vân ở lại tại chỗ cũng không có ý nghĩa gì, hắn đang muốn đi tìm Tam Giới Chi Tâm thì đột nhiên trong lòng khẽ động một cái, cổ tay khẽ lật. Một khỏa ngọc bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Là tin tức mà Phù Ám Triều gửi tới.
Nhìn xong tin tức, ánh mắt Nhiếp Vân sáng lên.
Mặc dù cũng không phải là tin tức về Tam Giới Chi Tâm, thế nhưng cũng là tin tức về Hỗn Độn Vương Phù lệnh, mọi người xông vào Tam giới ma bàn cuối cùng đã tới chỗ trung tâm nhất. Đã phát hiện ra Vương Phù lệnh. Căn cứ vào tin tức mà Phù Ám Triều gửi, Tam Giới Chi Tâm đang ở phụ cận Hỗn Độn Vương Phù lệnh.
- Người này nhất định muốn bảo ta đem Tầm Lệnh phù dẫn đi!
Mặc dù Phù Ám Triều không nói rõ ý tứ của mình, thế nhưng sao Nhiếp Vân lại không biết biết hắn đang nghĩ cái gì chứ? Hắn chỉ cười nhạt một tiếng
Trước đó tách ra với đối phương, cũng không đem Tầm Lệnh phù đưa cho đối phương. Cho nên cho dù bọn họ đến bên cạnh Vương Phù lệnh, không có vật này thì cũng không có khả năng có được lệnh phù.
Dù sao cũng không có chuyện gì để làm, Nhiếp Vân cũng không ngừng lại mà thân thể thoáng một cái đã bay thẳng về phía thẳng tắp Tam giới ma bàn.
Vốn hắn cũng không có rời đi xa, cho nên không tốn bao lâu đã lại lần nữa tiến vào
trong đó.
Bảo vật bên trong này cũng không có gì có thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn, cho nên hắn tăng thêm tốc độ đi về bên trong.
Lối đi của Tam giới ma bàn cũng không phải là thẳng đứng xuống dưới, mà là hình xoắn ốc, tương tự như cối xay vậy, bên trong lối đi rộng rãi có nằm vô số thi thể.
Những người này khi còn sống ở trong tam giới đều là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, bởi vì tranh đoạt bảo vật cho nên bị vây công hoặc là bị người ta đánh chết, toàn bộ đều hồn phi phách tán cái gì cũng không lưu lại.
- Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong! Đây là đạo lý mãi mãi không phá!