Vô Tận Đan Điền

Chương 2391: Vạn người khó hiểu (1)



Tu vi đạt tới Chúa Tể, đã đứng ở đỉnh phong toàn bộ thế giới, không sợ trời không sợ đất, loại cảm giác này chỉ có khi nói chuyện với cường giả Phong vương mới sẽ xuất hiện. Thế nhưng khi đối mắt với một Chúa Tể lại có loại cảm giác này khiến cho Tuyết Hàn Chúa Tể có cảm giác như rớt vào hầm băng.

Bản thân hắn tu luyện Hàn băng đạo, thế nhưng lúc này trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng, hàn khí chung quanh còn mạnh hơn.

- Ngươi nói gì? Nếu như còn không biết phải trái, như vậy ta sẽ không khách khí!

Tuệ kiếm trong đầu chém một cái, cảm giác mặt trái trong lòng lập tức biến mất, sắc mặt Tuyết Hàn Chúa Tể đỏ hồng.

Đường đường là Chúa Tể lại bị một cái ánh mắt của đối phương hù dọa, chuyện này khiến cho hắn cảm giác mặt mũi mất sạch.

- Không khách khí? Được lắm, ta cũng muốn nhìn một chút xem ngươi có thực lực gì mà không khách khí với ta.

Lười tiếp tục nói nhảm với đối phương, ánh mắt Nhiếp Vân híp một cái, đột nhiên nắm tay nâng lên, trực tiếp đánh về phía trước. Cùng lúc đó, dây leo trên cánh tay của hắn giăng khắp nơi, thực lực cả người, tựa như thoáng một cái đã tăng lên gấp đôi.

Thiên Tâm Đằng đạt tới cấp bậc Chúa Tể, phối hợp với nó hoàn toàn có thể khiến cho lực lượng của hắn lần nữa gia tăng. Cũng là Chúa Tể, thế nhưng Tuyết Hàn Chúa Tể sao có thể nghĩ đến sẽ có tình huống như vậy chứ? Hai con ngươi co rụt lại, hai cánh tay vung lên muốn ngăn cản, vội vàng nghênh đón.

- Hừ!

Một tiếng quát lạnh vang vọng, lại có dây leo lan tràn từ trên cánh tay mà ra, tựa như đẩy nắm tay của hắn không ngừng tiến về phía trước vậy.

Ầm!

Hai nắm tay va chạm với nhau, sắc mặt Tuyết Hàn Chúa Tể đỏ lên, ngay cả phản ứng cũng không kịp, thân thể đã trực tiếp bay ra ngoài, đụng đầu vào trên quang mang, cái miệng miệng thở hổn hển.

Nhiếp Vân phối hợp với Thiên Tâm Đằng, tương đương với hai vị cường giả Chúa Tể, lại tập trung lực lượng đồng thời công kích, làm sao hắn có thể ngăn cản được chứ?

Một chiêu thất bại, mất hết mặt mũi!

- Cái gì?

- Cái này... Đây là thực lực gì?

- Thấy không, Thiên Tâm Đằng trên người của hắn cũng là thực lực Chúa Tể.

- Thiên Tâm Đằng thực lực Chúa Tể? Nhiếp Vân này so với trong tưởng tượng của chúng ta còn đáng sợ hơn a.

Thấy Tuyết Hàn Chúa Tể bị một quyền đánh bay, không có ngăn cản được Nhiếp Vân chút nào, trong lòng tất cả mọi người đều run lên.

Thực lực như vậy đã vượt ra khỏi dự trù của bọn họ!

- Tới đây cho ta!

Một quyền đánh bay Tuyết Hàn Chúa Tể, thân thể Nhiếp Vân chợt bay về phía trước, đi tới bên cạnh Phù Hư Chúa Tể, dây leo tựa như cánh tay, đột ngột vọt tới phía trước! Giống như thần binh Chúa Tể sắc bén vậy.

thân thể Thiên Tâm Đằng vốn đã rất cứng rắn, hơn nữa lại là loại thực vật thứ nhất trở thành Chúa Tể, mỗi một dây leo đều tương tự với một món thần binh Chúa Tể. Dây leo gào thét bắn tới, tựa như một vị Chúa Tể đồng thời đưa cánh tay ra đánh, vây Phù Hư Chúa Tể ở bên trong.

- Hừ!

Phù Hư Chúa Tể không nghĩ ở trước mặt nhiều người như vậy, mà Nhiếp Vân trước mắt này còn dám động thủ, hơn nữa lại còn mang sát ý. Hai tay hắn vung vẩy như gió, liên miên không ngừng mà chộp tới.

- Thế nhân đều biết Phù Hư mạnh nhất ta là binh khí hình núi. Thế nhưng lại không biết thứ mạnh nhất là Chí Tôn Huyết Chưởng! Hôm nay sẽ để cho ngươi nhìn át chủ bài của ta một chút!

Một tiếng quát lạnh vang vọng, trên mặt Phù Hư Chúa Tể không có bất kỳ chút hốt hoảng nào. Ngược lại còn tràn ngập vẻ ngạo nghễ.

Chí Tôn Huyết Chưởng, chính là tuyệt kỹ hắn đã hao phí không biết bao nhiêu năm mới sáng lập ra được. Một khi xuất ra, bàn tay giống như bị huyết sắc xâm nhập, mang theo sát ý đâm thủng cốt tủy, có thể trong thời gian ngắn làm ảnh hưởng tới linh hồn của đối thủ, khiến đối phương có cảm giác như rớt vào trong hầm băng.

- Nằm xuống đi!

Thấy Chí Tôn Huyết Chưởng của đối phương sát ý ngập trời, Nhiếp Vân biết rõ, coi như là hắn muốn phá vỡ cũng cần phải tốn một cái giá vô cùng lớn. Trong mắt hắn mắt lộ ra một đạo hàn mang, mấy dây leo phối hợp với cánh tay của hắn tiến lên nghênh đón công kích.

Bất quá, cánh tay và dây leo còn chưa tới đến gần thì Phù Hư Chúa Tể đã cảm thấy sau lưng có một đạo hàn khí thoáng qua, lại là một quyền đánh tới.

- Cái gì?

Lực lượng sua lưng giống như thủy triều, hung mãnh vô cùng, so với Nhiếp Vân trước mắt không kém hơn chút nào, không ngờ cũng là một vị Chúa Tể xuất thủ đánh lén.

Đối mặt với Nhiếp Vân và Thiên Tâm Đằng, hắn đã tương đương đối đầu với hai vị Chúa Tể, sau lưng lúc này lại xuất hiện thêm một vị, cho nên nào có thể chống đỡ được. Hắn không thể làm gì khác hơn là làm cho sống lưng co rụt lại, thân thể nhanh chóng vọt về phía trước.

Mặc dù hắn lẩn tránh nhanh, thế nhưng động tác của đối phương còn nhanh hơn, một bàn tay đã nhanh chóng đè lên trên sống lưng của hắn.

- Phốc..

Một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, Phù Hư Chúa Tể lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất. Cho đến lúc này hắn mới nhìn rõ người đánh lén có dáng dấp bộ dáng gì.

Bất quá, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì thiếu chút nữa đã bị hù chết, toàn thân không tự chủ được mà run run.

- Đây là phân thân của ngươi? Phân thân cấp bậc Chúa Tể?

Người mới vừa rồi xuất thủ đánh lén, không ngờ lại là một Nhiếp Vân khác, vô luận là khí tức linh hồn, hay là cái gì cũng hoàn toàn giống. Xuất hiện tình huống trước mắt như vậy, chỉ có một giải thích duy nhất. Đó chính là đây là phân thân của người này!

Có một phân thân cấp bậc Chúa Tể... Điều này sao có thể?

- Bây giờ biết cũng đã muộn rồi!

Một chiêu đắc thủ, Nhiếp Vân tuyệt đối không do dự. Bàn tay đánh ra một chiêu, Hỗn Độn tĩnh tâm bình xuất hiện ở trước mặt hắn.

Chuyện tới ngày hôm nay, nếu như không có biện pháp giải quyết, như vậy chỉ dùng nắm đấm giải quyết. Cho nên hắn không có chút do dự nào mà đem tuyệt chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh thi triển ra.

- Vào đi cho ta!

Hỗn Độn tĩnh tâm bình mở ra, miệng bình như là một cái hắc động cực lớn, thân thể Nhiếp Vân chợt vọt về phía trước. Phân thân, bổn tôn kể cả Thiên Tâm Đằng cũng đồng thời xuất thủ.

Ba vị Chúa Tể cùng nhau động thủ, đừng nói là Phù Hư Chúa Tể đã bị thương, cho dù là thời kỳ toàn thịnh cũng không đỡ được, sau khi tránh thoát hai lần công kích đã bị Nhiếp Vân dùng một cước hung hăng đá trúng. Ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã bị Hỗn Độn tĩnh tâm bình thôn phệ vào bên trong.