Vô Tận Đan Điền

Chương 2402: Tam giới đều biết (2)



Trước đó hắn đã nghĩ kỹ, nếu như Nhiếp Vân quả thực là người mà A Dục Vương muốn tìm, như vậy cũng đồng nghĩa với việc hắn hoàn thành nội dung Hỗn Độn Vương Phù lệnh. Khi đó cho dù lão tổ có chết, thế nhưng có A Dục Vương làm chỗ dưa, ai dám động thủ với hắn chứ?

Sợ rằng ngay cả Chúa Tể cũng phải nịnh hót hắn!

Chính vì vậy hắn mới lớn mật một đánh cuộc, không nghĩ tới lần này lại đánh cuộc thành công!

Phù Lệnh phụng thiên thông báo tam giới, sau này Nhiếp Vân nhất định sẽ không có ngày tốt lành nào!

Trước đó bởi vì sợ hãi Nhiếp Vân trả thù cho nên hắn muốn chạy vào chỗ sâu trong hỗn độn, bây giờ đối phương tự lo cho bản thân mình còn không xong, đâu thể đi quản hắn được chứ? Đây chính là lúc có thể trấn áp xao động của Hồi Kiền Huyết vương a, hắn lại có thể lần nữa đế lâm thiên hạ!

Trong lòng mang theo hưng phấn, Kiền Huyết hoàng đế thao túng cổ thuyền bắn thẳng về hướng Tà Nguyệt Chí Tôn vực mà bay đi.

Ở một xó xỉnh của Hỗn Độn hải dương, một cái hồ lô rượu to lớn đang đang phi hành, Tiêu Diêu Tiên nằm nghiêng ở phía trên, lão tửu quỷ Hạ Hành thì đang bóp vai cho hắn.

- Sư phụ, linh dược người hco quả thực quá lợi hại, bây giờ ta đã đạt tới Tru Thiên cảnh sơ kỳ, cho dù tiến vào Chí Tôn vực cũng sẽ không bị thương tổn nữa!

Vẻ mặt Lão tửu quỷ tươi cười nói.

Trước đó hắn tiến vào chiến trường tam giới là dựa vào hiệu quả phòng ngự của pháp y Chúa Tể, bây giờ dưới sự giúp đỡ của Tiêu Diêu Tiên hắn đã hoàn toàn luyện hóa khỏa Khai Thiên tạo hóa đan kia. Thực lực đã đạt tới Tru Thiên cảnh sơ kỳ, cho dù có tiến vào Chí Tôn vực thì cũng có thể thản nhiên chịu đựng áp lực!

- Ta cả đời tiêu dao, không chịu bó buộc, một khi đến Tà Nguyệt Chí Tôn vực ta sẽ tìm một nơi. Lại khắc đại đạo phù điêu cho ngươi, để cho ngươi từ từ tìm hiểu, chờ có thành quả thì lại đi tìm ta.

Tiêu Diêu Tiên khoát tay nói.

- Vâng..

Biết người trước mắt này không muốn phiền toái cho nên Hạ Hành cũng không nói nhiều. Hắn vừa mới nói xong thì đã thấy Hỗn Độn hải dương đột nhiên sôi trào, quang mang mờ ảo ngập trời xuất hiện.

- Sao vậy?

Tiêu Diêu Tiên từ trên hồ lô ngồi dậy, cặp mắt sáng như đuốc.

- Phù Lệnh phụng thiên? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà lại khiến cho tam đại vương giả phải làm như vậy?

Hắn thân là Chúa Tể, nhìn tình huống một cái là có thể lập tức nhận ra. Hai hàng lông mày nhíu lại, vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.

Phù Lệnh phụng thiên là do tam đại vương giả liên thủ ban bố, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà lại có thể khiến cho tam đại vương làm như vậy chứ?

Ầm!

Trong lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái thì đakp thanh âm đột nhiên vang dội trong lỗ tai của hai người, khiến cho hai người đồng thời ngây người ra.

- Tất cả tin tức về Nhiếp Vân Quy Khư Hải?

-

Con ngươi của Tiêu Diêu Tiên co rụt lại.

- Chẳng lẽ...

- Trở về tìm Nhiếp Vân!

Hồ lô rượu khẽ động một cái, chợt thay đổi phương hướng, Tiêu Diêu Tiên mang theo Hạ Hành lần nữa bay đi về phía chiến trường tam giới.

- Sư phụ, đã có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc đây là chuyện gì đã xảy ra?

Mặc dù không biết đã có chuyện gì xảy ra, thế nhưng nghe được đạo thanh âm này, lại thấy dáng vẻ của sư phụ hắn đã biết chắc không phải là chuyện gì tốt, hắn lập tức cuống cuồng một phen.

- Thực lực của ngươi quá thấp, biết nhiều như vậy cũng không có chỗ tốt gì, cứ đi theo ta là được!

Tiêu Diêu Tiên cũng không giải thích, hồ lô rượu giống như chiếc thuyền xé gió cắt sóng, tốc độ cực nhanh.

Tam giới ma bàn.

Nhiếp Vân nhìn quang mang thất thải trên bầu trời, hai tay siết chặt.

Tin tức này vừa ra, nhất định sẽ có vô số người điều tra, khiến cho hắn trở thành đối tượng vạn chúng chúc mục.

Loại đối tượng này cùng không giống như sùng bái, sẽ khiến cho hắn rơi vào bị động, vô luận đi tới nơi nào cũng giống như đều bị người ta giám thị vậy!

- Khó trách A Dục Vương không nói một lời đã trực tiếp rời đi, hóa ra lại để cho tất cả mọi người giám thị nhất cử nhất động của ta. Như vậy coi như là chạy trốn tới chân trời góc biển thì cũng vô ích...

Không thể không nói chiêu này của A Dục Vương quá độc ác, thông qua thiên đạo tuyên đọc, bây giờ tất cả người trong tam giới đều biết tin tức này. Sẽ có người người chú ý tới hắn, chuyện này lại không thể tránh né được.

Nhìn chung quanh, chỉ thấy toàn bộ mọi người chung quanh đã đưa mắt tập trung tới bên này.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng, người bị hắn nhìn một cái lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Thiếu niên ở trước mắt chẳng những có thể đánh chết Chúa Tể, mà ngay cả cường giả Phong vương cũng dám trực diện chống đối, vạn nhất đắc tội với hắn.. Như vậy cho dù có bị đánh chết thì cũng là chết vô ích!

Dù sao hắn đã bị ba đại cường giả Phong vương chú ý, nếu như đối phương thực sự không cố kỵ chút nào mà giết lung tung khắp nơi, khi đó bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi!

- Nhiếp Vân Chúa Tể, tại hạ chợt có cảm giác, đang định bế quan tu luyện, từ hôm nay trở đi, không có chuyện lớn tại hạ tuyệt không xuất hiện, xin cáo từ!

Tuyết Hàn Chúa Tể đột nhiên cất cao giọng nói.

Nghe được lời của hắn, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.

Chúa Tể ba nghìn đại đạo viên mãn, đã không có cách nào tu luyện tiếp, làm sao lại chợt có cảm giác, định bế quan tu luyện chứ?

Bất quá, mọi người cũng chỉ nghi ngờ được một lát đã nhất thời hiểu rõ.

Người này đang lấy lòng với Nhiếp Vân a!

Phù Lệnh phụng thiên là quyết định của tam đại Phong Vương, không ai dám vi phạm. Bất quá, không vi phạm thì cũng không có nghĩa là nhất định phải đi làm, cũng có thể không đi làm nha! Tuyết Hàn Chúa Tể nói thẳng bế quan cũng đồng nghĩa với việc tỏ rõ thái độ với Nhiếp Vân. Hắn sẽ không đi điều tra chuyện này, ngược lại còn mượn cơ hội nói với Nhiếp Vân, ta sẽ không đối nghịch cùng ngươi!

Nhiều người như vậy đi làm Phù Lệnh phụng thiên, thêm một mình hắn cũng không nhiều, ít một cũng sẽ không thiếu.

Nếu như Nhiếp Vân lần này chạy trời không khỏi nắng, nhiều nhất hắn cũng không có làm sao. Sẽ không dẫn tới quá nhiều người chú ý, nếu như đối phương tránh thoát được kiếp này, như vậy nhân tình cũng đã kết xuống!

Không thể không nói, Tuyết Hàn Chúa Tể vô cùng thông minh, chỉ thoáng cái đã nhìn ra được mấu chốt của chuyện này.