Vô Tận Đan Điền

Chương 2421: Ai dám làm tổn thương ca ca của ta? (2)



Vừa rồi hắn đã lướt qua đống tin tức, đã nhìn ra, ghi chép phía trên cơ bản đều là là thật, ghi chép liên quan tới Nhiếp Đồng không sai biệt lắm với tình huống trên thực tế. Sau khi tiến vào Thần chi di tích đã mất đi tung tích.

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng những lời này của ngươi hay sao?

A Dục Vương hừ lạnh một tiếng, thanh âm như sấm nổ, dẫn động triều tịch bên trong Hỗn Độn hải dương ầm ầm, ngực Nhiếp Vân nhất thời giống như bị một ngọn núi lớn va chạm, sắc mặt đỏ lên, miệng phun ra một ngụm máu tươi, liên tục lui về sau bảy tám bước.

- Đừng có đùa giỡn chút thông minh nhỏ với ta, sự kiên nhẫn của ta có hạn!

A Dục Vương nhướng mày lên, tựa như có vô số nhật nguyệt tinh thần chảy xuôi ở trước mắt hắn vậy. Một đạo sát cơ từ giữa hai hàng lông mày lan tràn ra, dường như tùy thời cũng có thể chém giết Nhiếp Vân.

- Hồi bẩm vương giả, lời nói của Nhiếp Vân đại nhân chính là thật, ta và hắn nhận biết thời gian dài như vậy, thế nhưng chưa từng thấy qua người gọi là Nhiếp Đồng này.

Thấy chủ nhân bị thua thiệt, Đoạn Diệc vội vang nói.

- Hừ!

A Dục Vương căn bản không có trả lời câu nói của hắn, mà chỉ hừ lạnh một tiếng. Chỉ một đạo thanh âm đã khiến cho Đoạn Diệc giống như bị công kích cường đại đánh trúng, miệng mũi có máu tươi phun trào, cả người bay ra ngoài, giống như một khối bùn nhão vậy.

Mặc dù hắn là cường giả Chúa Tể, thế nhưng so với bổn tôn hàng lâm của cường giả Phong vương, chênh lệch vẫn còn quá lớn!

- Ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa. Nói ra chỗ ẩn thân của Nhiếp Đồng, như vậy ta có thể không giết ngươi!

Hai mắt A Dục Vương nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, nói.

- Ta thật sự không biết..

Nhiếp Vân cắn răng nói.

- Rất tốt, rất có cốt khí, ta cũng muốn nhìn một chút, để xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu!

A Dục Vương không nói thêm nữa, ngón tay điểm về phía trước một chút, một đạo hỏa diễm màu đỏ thẫm lập tức tạo thành một đóa hoa sen ở trên đầu ngón tay. Cánh hoa vừa nở ra, xinh đẹp khiến cho người ta không nhịn được chìm đắm vào bên trong.

Bất quá vật càng xinh đẹp thì càng đáng sợ, hoa sen sưu một cái đã bắn ra, rơi vào trên đỉnh đầu của Nhiếp Vân, trong chớp mắt đã tạo thành một cái biển lửa.

- Là Hỗn Độn Hồng Liên... A Dục Vương, xin tha mạng cho Nhiếp Vân...

Thấy đóa hoa sen này, sắc mặt Tiêu Diêu Tiên chợt thay đổi, vội vàng quỳ sụp xuống đất.

Hỗn Độn Hồng Liên, hỏa diễm đỏ như biển.

Bị loại vật này thiêu vào, cho dù là Chúa Tể cũng sẽ mất một lớp da, khó có thể sống sót. A Dục Vương dùng loại thủ đoạn này cũng không phải là muốn đánh chết Nhiếp Vân, mà chỉ muốn làm cho hắn chịu đựng đau khổ khó có thể tiếp nhận được mà thôi.

- Cút!

A Dục Vương nhướng mày, Tiêu Diêu Tiên lập tức giống như Đoạn Diệc bị đánh bay ra ngoài, cũng bị trọng thương. Trong lúc hắn lên tiếng xin tha thì Hồng Liên cũng không ngừng nghỉ, biển lửa đỏ rực trong chớp mắt đã hoàn toàn bao phủ Nhiếp Vân vào bên trong.

Phanh phanh!

Bị Hỗn Độn Hồng Liên bao phủ, Nhiếp Vân nhất thời cảm thấy bản thân như đã rơi vào trong lò lửa.

Ngọn lửa từ da thẩm thấu vào trong thân thể, không ngừng thiêu đốy linh hồn, trong nháy mắt giống như có vô số cương châm châm vào trên người hắn vậy, đau đớn khó nói nên thành lời..

- A...

Cho dù dùng ý chí của Nhiếp Vân cũng không nhịn được thảm kêu thành tiếng.

Trước đó hắn cũng từng trui rèn thân thể, cũng từng nhận thống khổ, thế nhưng so với lúc này, hoàn toàn chính là trò trẻ con.

Loại đau đớn này chẳng những xâm nhập vào trong thân thể, mà còn xâm nhập vào linh hồn, làm cho không có người nào có thể thoát khỏi, mỗi thời mỗi khắc đều ở trong đau khổ này mà giãy dụa.

Thủ đoạn trước đó hắn tra hỏi Bàng Kim so sánh với lúc này, quả thật kém quá xa.

Nếu như trước đó Bàng Kim cảm thấy là xuống địa ngục, nếu như hắn lại chịu đựng cái này thì sẽ lập tức cảm thấy cái trước chính là thiên đường.

Hỗn Độn Hồng Liên này quá kinh khủng, dùng ý chí của Nhiếp Vân, sợ rằng cũng không kiên trì được quá một phút thì cũng sẽ bị thiêu tới chết.

Ầm Ầm!

Trong khi hắn có chút không kiên trì nổi thì đột nhiên toàn bộ Hỗn Độn hải dương chợt sôi trào lên. So với A Dục Vương xuất hiện trước đó càng thêm kịch liệt, một cái mặt trời màu đỏ đột ngột xuất hiện ở trên bầu trời trước mắt mọi người, chiếu sáng tám phương, đem tất cả mọi người bao phủ vào bên trong.

Mặt trời này chẳng những chiếu sáng toàn bộ Hỗn Độn hải dương, mà còn chiếu rọi tam giới, giống như lúc người ta mới sinh ra vậy, cho dù có nhắm mắt lại thì cũng có thể cảm nhận được ánh sáng của nó mạnh mẽ thế nào.

Ánh mặt trời như máu, sát lục như thủy triều.

- Huyết dương tái hiện, Tu La vương sinh... Là Tu La vương! Hơn nữa hắn còn đã khôi phục thực lực...

Thấy ánh mặt trời này, sắc mặt vốn bình tĩnh của A Dục Vương đột nhiên thay đổi, giống như một tờ giấy trắng vậy.

- Tu La vương?

- Làm sao hắn lại khôi phục thực lực nhanh như vậy được chứ? Đây là chuyện không thể nào..

Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát vương cũng nhìn thấy ánh mặt trời, vẻ mặt cũng đồng thời biến đổi.

- Dám đả thương ca ca của ta, A Dục Vương, ngươi thật là to gan, ta thấy ngươi chán sống rồi đúng không?

Ầm!

Một tiếng quát to vang lên, ngay sau đó có một đạo kiếm mang không biết từ chỗ nào đột nhiên bắn tới, cứ như vậy đi tới trước mặt. A Dục Vương còn không có kịp phản ứng thì đã bị đánh trúng, thoáng cái đã bổ nhào té ngã xuống mặt đất.

- Ngươi...

A Dục Vương vội vàng đứng lên, mặt mũi mất hết, lại vội vàng nhìn về phía trước, ngay sau đó hắn đã nhìn thấy một người thiếu niên không biết từ chỗ nào đi ra, khí tức mạnh mẽ, lông mày như máu.

Là Nhiếp Đồng, vào thời khắc mấu chốt nhất, rốt cuộc hắn đã luyện hóa tư cách Phong vương, trở thành cường giả Phong vương.

Tu La vương, lại tái hiện!

- Đây chính là Tu La vương...

- Quả nhiên Tu La vương đã sống lại, đây không phải là thật đó chứ?

- Hắn gọi chủ nhân là ca ca? Chẳng lẽ... Tu La vương là đệ đệ của chủ nhân? Chuyện này... Chuyện này...

- Khó trách chủ nhân lại có tiến bộ nhanh như vậy, đối mặt với A Dục Vương cũng không sợ, hóa ra người có một người đệ đệ lợi hại như vậy.

Đám người Phù Ám Triều, Tiêu Diêu Tiên trố mắt nhìn nhau, cảm thấy thế giới quan trước mắt của mình ầm ầm sụp đổ.