Vô Tận Đan Điền

Chương 2430: Thái tử



Mấy người còn lại, mỗi người cũng đều bất phàm, trên người mặc y phục xa hoa, vừa nhìn một cái đã biết là người có thân phận lớn.

- Bỏ vào túi cho chúng ta đi!

Đoạn Diệc nhìn đối phương một cái, cũng không để ý tới đối phương mà quay đầu nhìn về phía cô nương trước mặt, lạnh nhạt nói.

Nếu chủ nhân đã muốn, vậy thì mua a, quản đối phương là người nào chứ?

- Vâng...

Cô nương này giật mình, vội vàng khởi động phong ấn, muốn đem bảo bối bên trong lấy ra.

- Chậm đã, chẳng lẽ ngươi không có nghe thấy sao? Món bảo bối này chúng ta muốn có!

Thấy Đoạn Diệc không để ý tới mình, trong đám người có một người thanh niên đi ra, vẻ mặt hất hàm sai khiến.

- Cái này...

Cô nương này giật mình, vội vàng nhìn về phía bên Nhiếp Vân.

Chẳng qua nàng chỉ là một tiểu nhân vật bán đồ của Huệ Bảo các mà thôi. Ai cũng không đắc tội nổi.

- Mua đồ phải có trước có sau, chúng ta tới trước, dĩ nhiên phải thuộc về chúng ta, đây là một trăm vạn Hỗn Độn tinh thạch, cho ngươi!

Nhiếp Vân cũng không tức giận mà chỉ cười nhạt một tiếng. Bàn tay vung lên, một đống tinh thạch đã rơi xuống trên mặt đất, tựa như một ngọn núi nhỏ, không nhiều không ít, vừa đủ một trăm vạn.

- Đây là lần đầu tiên ta nghe nói mua đồ lại phân tới trước tới sau a. Ha ha, không phải là người nào nhiều tiền thì người đó lấy đi hay sao?

Thanh niên đứng đầu trước mặt hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía sau:&- Lý Du, lấy tiền ra!

- Vâng!

Người thanh niên nói chuyện trước đó nhìn về phía đám người Nhiếp Vân giống như là đang nhìn một đám ăn xin vậy. Miệng hừ lạnh một tiếng. Cổ tay run lên, cũng có một đống tinh thạch rơi xuống mặt đất, so với đống của Nhiếp Vân còn lớn hơn.

- Đây là một trăm hai mươi vạn khỏa Hỗn Độn tinh thạch. Tiểu nha đầu, còn không mau gói kỹ đồ cho thiếu gia nhà chúng ta?

- Cái này...

Tiểu cô nương không nghĩ tới vật một mực không bán được lúc này lại biến thành mặt hàng có sinh ý nóng bỏng, trong lúc nhất thời nàng có chút không chịu nổi, ánh mắt chớp chớp, không biết nên làm sao.

- Còn không mau một chút? Chẳng lẽ muốn chọc cho thiếu gia nhà chúng ta tức giận? Có biết thiếu gia của chúng ta là ai không? Thứ không có mắt. Không muốn chọc phải phiền toái thì động tác nhanh nhẹn lên một chút.

Thấy dáng vẻ do dự của cô nương này, Lý Du cười lạnh một tiếng. Một mặt quát tháo, một mặt nhìn về phía đám người Nhiếp Vân, khiến cho người ta biết hắn quát tháo tiểu cô nương, thế nhưng trên thực tế là nói cho đám người Nhiếp Vân nghe.

- Ta xem các ngươi muốn tìm cái chết rồi.

Thấy hành động của người này, lửa giận trong người Đoạn Diệc tăng vọt. Đừng nói bây giờ hắn là Chúa Tể, chủ nhân lại là tồn tại khiến cho người ta sợ hãi trong Chúa Tể. Chỉ tính riêng thân phận của hắn đi tới nơi này, chỉ cần hiển lộ thân phận thì cũng không có một người nào dám càn rỡ!

Đột nhiên phát hiện ra gia hỏa này không nờ lại có thái độ, ăn gan hùm mật gấu như vậy bao sao hắn không giận chứ?

Lời còn chưa nói hết thì đã thấy Nhiếp Vân ở bên cạnh khoát tay một cái, hắn lập tức im miệng.

- Ồ? Thiếu gia nhà các ngươi là ai? Thứ cho chúng ta kiến thức nông cạn chưa từng nghe qua! Có thể báo cặn kẽ cho chúng ta biết hay không?

Nhiếp Vân cười nói.

Đối với loại người như vậy, hắn cũng không cần phải tức giận làm gì. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.

Cho dù bọn hắn không có cố gắng thả ra khí tức, thế nhưng thực lự lộ ra c cũng không kém. Mấy người trước mắt này chỉ cần mắt không mù là có thể nhìn ra được điều đó. Sao lại còn dám lớn lối như vậy chứ?

Là có nắm chắc hay là đầu óc có vấn đề?

- Hừ, thứ không biết sống chết, thiếu gia nhà chúng ta là Thái tử của Vĩnh Dạ hoàng triều, Ngụy Khiếu! Còn không lập tức quỳ xuống Tham kiến Thái tử đại nhân!

Lý Du rống to một tiếng

- Thái tử đương triều?

Nghe thấy hắn nói như vậy, tiểu cô nương bán đồ giật mình, sắc mặt trắng bệch, quỳ sụp xuống đất.

Khó trách nàng lại có phải ứng như vậy, Thái tử đương triều, chỉ bằng thân phận này cũng đủ để để cho tất cả mọi người bị hùa họa. Đối nghịch với hắn cũng đồng nghĩa đối nghịch với cả Vĩnh Dạ hoàng triều, khó trách lại phô trương lớn như thế.

- Thái tử?

Đám người Nhiếp Vân liếc mắt nhìn nhau, thiếu chút nữa không có bật cười.

Thân phận người này đối với người khác mà nói, có lẽ có thể khiến cho người ta kiêng kỵ, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, tiện tay là có thể bóp chết, sợ rằng ngay cả Vĩnh Dạ hoàng cũng không dám nói nhảm!

Dù sao Vĩnh Dạ hoàng đế nhìn thấy bọn họ cũng không dám nói chuyện như vậy. Chỉ sợ người này cũng là do tự đại cho nên mới dám như vậy mà thôi.

- Hóa ra là Thái tử điện hạ, chúng ta không nhận ra, quả thật là thất lễ, bất quá... Món bảo vật này chúng ta cũng không nhận ra, nếu như Thái tử điện hạ có thể giải thích một chút cho chúng ta, để xem nó là vật gì, lại có lai lịch thế nào. Như vậy dù có nhường cho ngươi cũng không có gì!

Nhiếp Vân cũng không xé rách da mặt, mà chỉ lạnh nhạt nói.

Mặc dù món đồ này làm cho hắn hắn cảm thấy có chút quen thuộc, thế nhưng hắn cũng không nhìn ra. Nếu như đối phương đã chịu bỏ số tiền lớn như vậy ra mua, có lẽ có thể nhận biết được nó.

- Thấy Thái tử điện hạ còn không mau quỳ xuống, chẳng lẽ muốn chết?

Lý Du không nghĩ tới mình nói ra thân phận mà đối phương cũng không bị dọa sợ đến trực tiếp quỳ xuống, ngược lại còn hỏi ra lời này. Thậm chí nghe lời nói, giống như nếu không giải thích được bảo vật có ích lợi gì thì đối phương cũng không định nhường cho Thái tử. Chuyện này khiến cho lửa giận của hắn bộc phát.

- Được rồi, Lý Du!

Hắn còn chưa nói hết lời thì Thái tử Ngụy Khiếu đã lên tiếng, người này mang theo thái độ thái độ cao ngạo nhìn về phía Nhiếp Vân, nói:

- Đây là hoàng gia cơ mật, không thể trả lời! Nếu như... Vị tiểu thư này tự mình mở miệng hỏi, như vậy ta cũng có thể nói ra một chút!

Nói xong, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Lạc Khuynh Thành, trong mắt tràn ngập lửa nóng.

Nhìn bộ dáng này của hắn, tới giờ Nhiếp Vân mới hiểu được, hóa ra người này coi trọng Lạc Khuynh Thành. Cạnh tranh với hắn vật này, chỉ sợ là muốn biểu hiện một chút ở trước mặt mỹ nhân a.

Hồng nhan là kẻ gây họa, không nghĩ tới căn nguyên chuyện này lại đơn giản như vậy..

Suy nghĩ ra những chuyện này, hắn cũng đã biết vì sao đối phương lại lớn mật như vậy, dám tìm bọn hắn gây phiền phức.&