Mấy ngày ngắn ngủi vừa qua đã lật đổ nhận thức trước đây của bọn họ.
- Chết!
Không để ý tới mọi người đang khiếp sợ, cánh tay của Đan Thần Chúa Tể vung về phía trước một cái, cổ thuyền to lớn dưới người phá không vọt về phía Nhiếp Vân.
Không có bất kỳ động tác hoa lệ nào, chỉ có va chạm đơn giản mà thô bạo.
Bất quá, càng là như vậy thì càng khó ngăn cản được. Cổ thuyền còn chưa tới trước mặt thì không gian chung quanh đã hoàn toàn sụp đổ. Vô số khí lưu hỗn loạn hội tụ, tạo thành một cái hắc động có thể thôn phệ vô số sinh mạng.
Nếu như không nghĩ biện pháp ngăn cản mà nói, chỉ riêng lần này cũng có thể đụng chết một vị cường giả Chúa Tể.
Ầm!
Cổ thuyền mang theo tiếng xé gió đi tới trước mặt Phá Thần chu, còn chưa có đụng phải thì chiếc thần binh Hỗn Độn đỉnh phong này đã giống như mảnh giấy vậy, lập tức vỡ vụn, hóa thành bụi đất đầy trời.
Sưu sưu sưu sưu!
Mọi người bên trên Phá Thần chu đồng loạt thoát đi, đám người Lạc Khuynh Thành cũng bị Nhiếp Vân thu vào trong Nạp Vật thế giới.
- Dừng lại cho ta!
Thân thể Nhiếp Vân trở nên lớn vạn trượng, tay phải đánh ra một quyền về phía cổ thuyền.
Ầm Ầm!
Một quyền to lớn va chạm với cổ thuyền, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy cánh tay mình tê rần, cả người không tự chủ được phải lui về phía sau, trong đầu lần nữa lại xuất hiện một đạo dây nhỏ có thể chiếm đoạt linh hồn.
Xem ra chỉ cần tiếp xúc với đối phương thì loại vật có thể ăn mòn linh hồn này sẽ xuất hiện.
Phốc!
Lần nữa lợi dụng tuệ kiếm chém nát thứ này, Nhiếp Vân phun ra một ngụm máu tươi.
Nếu cứ chém như vậy, không cần đối phương xuất thủ thì hắn cũng đã tự đánh mình chết rồi.
Nhưng mà, nếu như sau khi linh hồn bị dây nhỏ kia dính vào, nếu như không chém mà nói. Như vậy sẽ rất dễ dàng bị loại dây nhỏ cổ quái kia ký sinh, cuối cùng sẽ phát triển trở thành thế lửa cháy lan ra trên đồng cỏ. Lúc đó có muốn ngăn chặn, diệt sát cũng không có bất kỳ biện pháp nào nữa.
Uống rượu độc giải khát, tuy rằng biết rõ không có biện pháp, thế nhưng lại không thể làm gì.
- Đáng hận!
Mộc sinh khí vận chuyển một cái, thương thế trên thân thể đã khôi phục, hai mắt Nhiếp Vân trở nên đỏ hồng.
Kể từ khi trở thành Chúa Tể, đây là lần đầu tiên hắn bó tay chịu trói như vậy, lại còn ăn thua thiệt lớn như thế.
Đan Thần Chúa Tể này tuyệt đối có chỗ cổ quái!
Ầm!
Cảnh tượng trước mắt không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, bởi vì cổ thuyền lại lần nữa hung hăng đụng tới.
Tốc độ lần này so với trước đó còn nhanh hơn, dường như không nghiền nát Nhiếp Vân thì thề không bỏ qua vậy.
Phanh phanh!
Cổ thuyền và hai cánh tay của Nhiếp Vân lần nữa ngạnh kháng, hắn lại lần nữa lui về phía sau.
Hai người va chạm, cho dù hắn đã biến thành lớn vạn trượng, thế nhưng vẫn chịu thua thiệt, không thể đỡ nổi.
- Nhất Kiếm Lăng vân!
Thân thể mạnh mẽ như vậy mà vẫn liên tiếp thua thiệt, cổ tay Nhiếp Vân khẽ lật một cái, Kỷ Hư kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Hắn lăng không đánh ra một cái, kiếm khí tung hoành, tuyệt chiêu mạnh nhất đã được thi triển ra.
- Hắc hắc, loại chiêu số này vô dụng, ngoan ngoãn chờ chết đi!
Đan Thần Chúa Tể đứng ở đầu cổ thuyền, cổ thuyền lần nữa tăng tốc, không tránh không né mà đánh thẳng về phía kiếm mang.
Phanh phanh!
Kiếm mang và cổ thuyền vừa đụng thì lập tức đã bị đánh nát, Kỷ Hư kiếm cũng choang một tiếng, lập tức gãy mất.
Cổ thuyền và trường kiếm cùng là là thần binh Chúa Tể, thế nhưng lực lượng song phương chênh lệch quá lớn, đối kháng trực diện, căn bản không phải là đối thủ.
Như vậy cũng giống như dùng thái đao chém luân thuyền vậy. Cùng là sắt thép, thế nhưng thứ sau tất sẽ chiến thắng.
Trường kiếm bị hao tổn, Nhiếp Vân bị cổ thuyền đụng vào, thân thể lăn lộn bắn ra ngoài, sống lưng đụng nát quần sơn, lại lần nữa phun ra máu tươi.
Nếu như không phải sau khi luyện hóa Hỗn Độn Hồng Liên thân thể cường đại vô cùng. Thì sợ rằng chỉ riêng mấy cái đụng này hắn cũng đã không kiên trì được nổi, bị đụng cho nát bấy.
- Chiếc cổ thuyền này quá mạnh mẽ, nếu cứ một mực va chạm như vậy, lại phối hợp với cái dây nhỏ đặc thù có thể ăn mòn linh hồn của đối phương. Sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương đánh chết.
Thân thể ổn định lại, Phượng Hoàng Chi dực giang rộng, trôi lơ lửng trên không trung, suy nghĩ trong đầuNhiếp Vân nhanh chóng vận chuyển.
Nếu không nhanh chóng nghĩ ra được biện pháp, nhất định hắn sẽ bị đối phương đụng tới chết.
Nhưng nếu như cứ như vậy rời đi, không nói không tìm được Hư Vô Giới mà còn mất mặt xấu hổ. Sau này hắn cũng không cần ngẩng đầu ở trong tam giới nữa.
Lại nói, nhìn ý tứ của Đan Thần Chúa Tể, chắc chắn sẽ không để cho hắn tùy tiện chạy trốn. Cho dù tốc độ của hắn nương theo thân thể tăng trưởng cho nên cũng đã tăng lên một ít. Thế nhưng cũng không nhanh hơn quá nhiều. Một khi bị chiếc cổ thuyền này truy đuổi, hắn cũng không cho rằng mình có thể chạy thoát.
- Nên làm gì đây?
Mặc dù thần binh Chúa Tể trên tay hắn cũng không ít, bất quá một khi thi triển ra, nhất định cũng sẽ giống như Kỷ Hư kiếm trước đó. Trực tiếp vỡ tan tành, không có bất kỳ tác dụng nào!
Chẳng lẽ chỉ có thể để cho chiếc cổ thuyền này va chạm mà không có bất kỳ biện pháp nào đánh trả?
- Chủ nhân, dùng bản thể của ta!
Một tiếng hét lớn vang lên, ngay sau đó hắn đã thấy Tử Đồng Bất Hủy đã biến thành một tòa Hỗn Độn thần sơn, đứng sừng sững ở trước mặt hắn, chặn đứng lại cổ thuyền.
Bản thể của Tử Đồng Bất Hủy là một tòa Hỗn Độn thần sơn, đứng sừng sững ở trong Hỗn Độn hải dương không biết bao nhiêu ức vạn năm, vô tình có trí tuệ, biến hóa thành thân người, lúc còn chưa có đạt tới cấp bậc Chúa Tể, thân thể đã có thể so với thần binh Chúa Tể.
Phát hiện ra khi đạt tới cấp bậc Chúa Tể, bản thể tiến thêm một bước, cả tòa sơn giống như một món thần binh Chúa Tể to lớn, để ngang trước mặt, mặc cho khí lưu bốn phía tuôn ra thì vẫn nguy nga bất động.
Lúc này hắn giống như một cái trụ chống đỡ trên bầu trời, đừng nói là một chiếc cổ thuyền, cho dù là mười chiếc tám chiếc cũng không thể nào khiến cho hắn giao động chút nào.
Sơn cốc cổ thuyền mà Đan Thần Chúa Tể luyện chế mặc dù rất lớn, thế nhưng làm sao có thể lớn hơn một tòa núi to được chứ!
- Tử Đồng Bất Hủy cẩn thận, trên thuyền hắn có chỗ cổ quái, có thể kích thích một loại lực lượng đặc thù, ăn mòn linh hồn.
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Nhiếp Vân vội vàng nhắc nhở một câu.