Vô Tận Đan Điền

Chương 2451: Có chuyện muốn nhờ



Bất quá, bây giờ có nghĩ những chuyện này cũng vô dụng, nếu không bại lộ sẽ càng thêm phiền toái. Vì vậy Đan Thần Chúa Tể không thể làm gì khác hơn là bàn tay lật một cái, nghênh đón công kích của Tú Linh đại đế trên không trung.

Ầm!

Công kích của hai đại Chúa Tể đụng nhau ở giữa không trung rồi biến mất, bất quá lúc này Thúy Hương lâu cũng hoàn toàn thay đổi, trên cơ bản so với bị hủy diệt cũng không sai biệt lắm.

- Đan Thần Chúa Tể? Sao ngươi lại ở nơi này?

Hắn vừa ra tay đã lập tức bại lộ thân phận, mặc dù dung mạo đã thay đổi, nhưng mà lực lượng và khí tức linh hồn thì lại không có cách nào sửa đổi. Hai người Trọng Đồng Chúa Tể, Tú Linh đại đế nhất thời nhận ra, tất cả đều sửng sốt.

Đường đường là Đan Thần Chúa Tể sao lại xuất hiện ở kỹ viện... Chuyện này không khỏi quá cổ quái a! Nhất là bên cạnh hắn còn có hai nữ tử đang run run, toàn thân trần truồng, trần như nhộng... Nhìn thấy hình ảnh này, hai vị Chúa Tể đều cảm thấy có chút sắp phát điên rồi.

Đan Thần Chúa Tể chơi bời ở kỹ viện?

Ta không nhìn lầm đó chứ!

Đối với bọn họ mà nói, loại trùng kích thị giác này so với Nhiếp Vân còn nghiêm trọng hơn nhiều. Dù sao, Nhiếp Vân đã biết hang ổ của Đan Thần Chúa Tể bị hủy. Đối phương trốn tới đây có thể là né tránh. Mà hai người này đối với chuyện này cũng không biết, cho nên thấy một màn này, tất cả đều cảm thấy nhìn nhầm.

- Sao ta ở nơi này, ta... Vừa vặn đi ngang qua. Các ngươi đi tới nơi khác đánh nahu đi, tại sao lại là nơi này cơ chứ?

Đan Thần Chúa Tể sắp phát khóc.

Không ngờ đi chơi bời cũng bị hai đại Chúa Tể bắt hiện hình..

- Đi ngang qua? Đi ngang qua kỹ viện?

Kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, Tú Linh đại đế lại lần nữa tràn ngập lạnh lẽo:

- Nếu như Đan Thần Chúa Tể chẳng qua chỉ đi ngang qua, như vậy hai nữ tử trần truồng này là cái gì? Đường đường là Chúa Tể đại nhân mà lại làm loại chuyện xấu xa này, quả thật là mất mặt xấu hổ!

- Ngươi...

Đan Thần Chúa Tể thiếu chút tức giận mà bạo phát. Hắn muốn phải phản bác đôi câu, thế nhưng lại không phải nói cái gì.

Chuyện như vậy càng nói càng đen, so với việc nói nhiều còn không bằng không nói thì hơn!

Hắc lắc đầu một cái, nói:

- Hôm nay ta còn có việc, ta cáo từ trước, Trọng Đồng Chúa Tể, sau này có cơ hội ta sẽ mời ngươi uống rượu!

Nói xong thân thể hắn búng một cái, đã muốn chạy trốn.

Lúc này bại lộ thân phận, trong lòng hắn ngửi được cảm giác nguy hiểm, cho nên đâu có thể tiếp tục lưu lại nơi này. Nếu như ở lại rất có thể sẽ bị Nhiếp Vân bắt lại, cho nên hắn nào dám nói nhiều chứ?

- Hắc hắc. Muốn đi? Ở đi, ta chuẩn bị đã lâu rồi a.

Thấy hắn muốn chạy trốn, Nhiếp Vân sao có thể để cho hắn như nguyện chứ? Hắn khẽ cười một tiếng, Thiên Tâm Đằng lập tức hiển lộ ra, trong nháy mắt đã bao phủ đối phương vào bên trong, chắc chắn giống như buộc bánh chưng vậy.

- Nhiếp Vân... A... Sao ngươi lại ở nơi này... Không thể nào...

Không nghĩ tới Nhiếp Vân đã sớm đến, hơn nữa lại còn ở sát bên cạnh mình, Đan Thần Chúa Tể thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Hắn liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi vòng vây của Thiên Tâm Đằng, thế nhưng lại phát hiện ra những dây leo này lại vững chắc như thần binh Chúa Tể vậy, căn bản không trốn thoát được.

- Bây giờ biết thì đã chậm, thu!

Lười nói nhiều, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động một cái, Đan Thần Chúa Tể nhất thời đã bị bắt vào trong Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, ngay sau đó đã bị chuyển tới Nạp Vật thế giới.

Người này trước mắt còn có tác dụng, còn phải từ trong miệng hắn ta hỏi ra chuyện Hư Vô Giới, tạm thời không thể giết.

- Ha ha!

Bắt đi Đan Thần Chúa Tể, thân thể rất cao của Nhiếp Vân đứng lên, vách tường chung quanh cũng không chịu nổi được nữa mà vỡ vụn sụp đổ. Thúy Hương lâu mới vừa rồi còn sang trọng vô cùng, lúc này đã hoàn toàn biến thành phế tích.

- Nhiếp Vân Chúa Tể...

Bốn con mắt của đám người Trọng Đồng Chúa Tể đồng thời co rụt lại.

Thiếu niên trước mắt này hắn đã tận mắt nhìn thấy, tạo ra áp lực cho hắn quả thực quá lớn. Đây chính là một cơn ác mộng a, sao lại chạy tới đây mà hắn không biết?

Chẳng lẽ giống như... Đan Thần Chúa Tể vậy, cũng tới chơi bời?

- Nếu như ta đoán không lầm, ngươi chính là Nhiếp Vân Chúa Tể gần đây như mặt trời ban trưa a!

Tú Linh đại đế sững sờ, ngay sau đó đã hiểu ra. Người có thể đơn giản bắt đi Đan Thần Chúa Tể như vậy, thủ đoạn nắm bắt thời cơ hoàn mỹ không tỳ vết như thế. Sợ rằng cũng chỉ có người được xưng là đệ nhất Chúa Tể Nhiếp Vân mà thôi.

- Nhiếp Vân nghe tiếng Tú Linh đại đế đã lâu, hôm nay vừa gặp quả nhiên là bất phàm!

Nhiếp Vân ôm quyền, tiếp đó lại quay đầu nhìn về phía Trọng Đồng Chúa Tể, nói:

- Trọng Đồng Chúa Tể, chúng ta lại gặp mặt rồi. Ta mượn địa bàn của ngươi dùng một chút, ngươi sẽ không để tâm đó chứ!

- Sẽ không! Dĩ nhiên là không rồi!

Trọng Đồng Chúa Tể đâu còn dám ra vẻ Chúa Tể nữa chứ, lập tức vội vàng gật đầu.

- Ta và Đan Thần Chúa Tể có chút ân oán cá nhân, lần này tới đây là đặc biệt bắt hắn, bây giờ người đã bắt được, như vậy ta xin cáo từ!

Thân thể Nhiếp Vân tung bay, định rời khỏi nơi này.

Mục đích lặng lẽ tới đây chính là vì Đan Thần Chúa Tể, hiện tại gia hỏa này bị bắt, cũng nên đi.

- Nhiếp Vân Chúa Tể xin dừng bước, ngươi đã đi tới Trọng Đồng thành, không bằng ở lại chỗ này của ta uống mấy chén rồi hãy đi...

Trọng Đồng Chúa Tể vội nói.

Lúc này chính là cơ hội tốt kéo quan hệ với Nhiếp Vân a, nếu như đối phương thỏa mãn. Như vậy trong hàng Chúa Tể hắn không cần sợ người nào nữa!

Kỳ thực hắn theo đuổi Tú Linh đại đế cũng không phải là bởi vì thích. Dù sao, đạt tới loại thân phận như bọn họ, muốn mỹ nhân, tuyệt đối sẽ có vô số người ngã gục trước mặt. Sở dĩ làm như vậy là vì một khi bọn họ kết thành bạn lữ, địa vị trong đám Chúa Tể sẽ cao hơn. Khi đó không ai dám chọc vào bọn hắn nữa.

Nhưng mà cho dù là hai người bọn họ cộng lại so ra vẫn kém vị trước mắt Nhiếp Vân này a!

Nhìn đối phương bắt đi Đan Thần Chúa Tể, nhẹ nhàng thoải mái. Như vậy mình gặp phải hắn nhất định cũng sẽ không kiên trì được bao lâu. Nếu như có thể kéo quan hệ, như vậy so với đạo lữ còn mạnh hơn.

- Không cần, ta còn có việc phải làm, ta cáo từ trước!

Nhiếp Vân đâu có tâm tình nhàn nhã uống rượu. Thân thể hắn nhoáng lên một cái đã ra khỏi Trọng Đồng thành, bắng thẳng ra phía ngoài.