Vô Tận Đan Điền

Chương 2466: Vạn Pháp Quy Nhất



- Vạn Pháp Chúa Tể ở trên tay bọn họ sao?

- Đúng vậy, mặc dù ta cũng không thích hắn, thế nhưng những năm này hắnmột mực đối tốt với ta. Ta không thể thấy chết mà không cứu. Cho nên mới đồng ý với đầu quái vật này. Phối hợp với hắn diễn trò, dẫn ngươi qua đây, hy vọng Nhiếp Vân Chúa Tể không lấy làm phiền lòng...

Tú Linh đại đế vội vàng giải thích.

- Ồ!

Nhiếp Vân gật đầu một cái.

Như vậy tất cả mọi sự đã nói thông được.

Đầu quái vật trước mắt này bắt đi Vạn Pháp Chúa Tể chân chính, cũng coi đây là uy hiếp. Mặc dù Tú Linh đại đế không thích đối phương, thế nhưng lại cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương bị giết. Dưới tình huống bị buộc không thể làm gì khác hơn là cùng đối phương diễn trò.

Xem ra mục đích thực sự của người này chính là mình, cũng biết mình nhất định sẽ tới đây. Cho nên mới bày ra Thiên La Địa Võng chờ mình chui vào.

Có thể đoán ra được những chuyện này, nhất định đã biết cảm tình giữa Tú Linh đại đế và Tu La vương. Cũng biết quan hệ giữa Tu La vương và mình... Chỉ là những người này rốt cuộc là ai?

Trong lòng Nhiếp Vân âm thầm khiếp sợ.

Đối phương đã hiểu tất cả mọi thứ về mình, nhưng mà mình ngay cả đối phương là ai cũng không biết, đây mới là chỗ đáng sợ nhất.

- Không có Đan Thần cổ thuyền, các ngươi cứ chờ chết đi!

Thấy Thiên La Địa Võng đã khóa lại cổ thuyền, Vạn Pháp Chúa Tể cười lạnh hắc hắc một tiếng. Bàn tay phất lên, tám người sau lưng đồng loạt đi tới.

Bên bọn họ tổng cộng cũng chỉ có chín người, mà bên Nhiếp Vân, Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều, Đoạn Diệc, Tử Đồng Bất Hủy, Vô Nhật Chúa Tể cùng với Tú Linh đại đế cộng vào cũng chỉ có bảy người.

- Người nào chết còn chưa nhất định a!

Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu phân phó một tiếng.

- Những người này quái dị, không nên giữ lại, trực tiếp dùng toàn lực cho ta!

Nói xong hắn không quản những người khác, thân thể nhoáng một cái đã bắn thẳng về phía Vạn Pháp Chúa Tể trước mắt.

Đồng thời trên người cũng sinh ra mấy chục cái tay, Thiên Tâm Đằng đạt tới cấp Chúa Tể rít gào, công kích về phía hai người khác đen khác.

Cứ như vậy, một mình Nhiếp Vân đã dính dáng với ba người, sáu người còn lại, đám người Tiêu Diêu Tiên mỗi người một tên.

- Ngươi vẫn nên chú ý tới bản thân mình thì hơn a.

Thấy động tác của Nhiếp Vân, Vạn Pháp Chúa Tể cười lạnh, bàn tay giơ lên, trực tiếp đánh xuống.

Chiêu này không có quá nhiều kỷ xảo, lấy tay làm đao, tương tự như vũ kỹ bình thường nhất trên Phù Thiên đại lục, thế nhưng lại mang theo lực lượng khiến cho không gian cũng phải rung động.

Nhất lực phá vạn pháp, một bàn tay này lại đánh ra uy lực của thần binh Chúa Tể, thậm chí còn vượt xa!

- Không có ba nghìn đại đạo, mà là một loại lực lượng đặc thù!

Thấy đối phương đánh ra một chiêu đơn giản mà lại mang theo ý vị khác như vậy, trong lòng Nhiếp Vân khẽ run lên.

Có ba nghìn đan điền, đối với ba nghìn đại đạo hắn biết vô cùng rõ. Bất kỳ chiêu số nào nếu như cẩn thận suy nghĩ thì cũng có thể tìm được căn nguyên đối ứng với ba nghìn đại đạo cùng. Thế nhưng vị Vạn Pháp Chúa Tể trước mắt này đánh ra công kích, lại không có giống bất kỳ một loại nào trong ba nghìn đại đạo, có thể nói là siêu thoát phạm vi đại đạo!

Chỉ cần là sinh mạng ở trong Hỗn Độn hải dương thì sẽ phải thông suốt ba nghìn đại đạo. Thế nhưng người trước mắt này lại siêu thoát loại lực lượng này, quả thực thật khó có thể không tưởng tượng nổi!

- Lôi Đình Cửu châu!

Hắn biết bây giờ không phải là lúc cân nhắc những chuyện này, nhìn thấy uy lực tay của đối phương hung mãnh, Nhiếp Vân nhíu mày lại, miệng khẽ quát một tiếng, đánh ra một quyền nghênh đón.

Đánh cận chiến, chiêu số công kích mạnh nhất của hắn chính là chiêu Lôi Đình Cửu châu này, phối hợp với lôi đình trong tam giới, đổi lại là những Chúa Tể khác, tuyệt đối có thể một quyền đánh chết.

Ầm!

Thời không trước mắt bị quyền phong cường đại làm cho vặn vẹo, một đạo lực lượng khiến cho người ta tuyệt vọng dọc theo cánh tay của Nhiếp Vân bắn ra, lại phối hợp với thân thể cường đại của hắn, chợt va chạm với Vạn Pháp Chúa Tể trước mắt.

Đạp Đạp Đạp Đạp!

Quyền chưởng va chạm, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy nắm tay mình giống như bị lưỡi đao quét qua một lần, đau rát, cả người không nhịn được lui về phía sau mấy bước.

- Cái gì?

Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Trải qua Hỗn Độn Hồng Liên rèn luyện thân thể, thực lực của Nhiếp Vân đã vượt xa Chúa Tể bình thường. Thế nhưng vừa mới va chạm lại thua thiệt nhiều như vậy. Tại sao đối phương lại có thể có thân thể mạnh như vậy chứ?

Bất quá, Nhiếp Vân thua thiệt, dường như đối phương cũng không tốt hơn là bao. Cho dù cũng không lui về phía sau, thế nhưng sắc mặt lại vặn vẹo, dương như uy nghiêm đã bị khiêu chiến rất lớn.

- Phế vật đáng giận! Không ngờ lại có thể đả thương ta, Nhiếp Vân, hôm nay ngươi nhất định phải chết, bất kỳ người nào cũng không cứu được ngươi.

Điên cuồng hét lớn, mười cái móng tay của Vạn Pháp Chúa Tể biến thành tựa như lưỡi đao, hai mắt mang theo vẻ âm trầm hàn khí, như muốn chôn sống người khác vậy.

Theo hắn thấy, Nhiếp Vân trước mắt này tuyệt đối có thể bắt tới tay. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại liên tục ăn hai lần thua thiệt.

- Nhất Kiếm Lăng vân!

Không để ý tới đối phương đang gầm thét, cổ tay của Nhiếp Vân khẽ lật một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm.

Kỷ Hư kiếm mặc dù đã bị gãy, thế nhưng bởi vì đánh chết nhiều Chúa Tể, mà loại thần binh Chúa Tể trường kiếm cũng không ít, cho nên mới có thanh kiếm hiện tại. Trường kiếm mạnh mẽ rạch một cái, kiếm khí như thủy triều lan tràn tới.

Đây là tuyệt chiêu kiếm thuật mạnh nhất của hắn. Thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, không ra lá bài tẩy, căn bản không thể đối phó được.

- Vạn pháp quy nhất!

Vạn Pháp Chúa Tể cười lạnh một tiếng, ngón tay chuyển động, mười cái móng tay thon dài biến thành mười đạo kiếm mang, lập tức hội tụ trên không trung, giống như một cái lưới vậy.

Keng Keng Keng Keng!

Công kích của Nhất Kiếm Lăng vân toàn bộ rơi vào trên cái lưỡi, thanh âm như bão táp vang vọng. Thế nhưng lại không có cách nào đâm thủng được nó.

- Cái gì?

Sắc mặt Nhiếp Vân lập tức thay đổi.

Nhất Kiếm Lăng vân đã là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn, hắn vốn tưởng rằng cho dù làkhông giết được đối phương thì cũng có thể khiến cho đối phương bối rối, hốt hoảng. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hắn đã quá khinh thường thực lực của đối phương.