Vô Tận Đan Điền

Chương 2469: Chân Huyết vương quan (1)



Trong ánh mắt của đám người Tiêu Diêu Tiên tràn ngập vẻ kiên quyết.

- Không cần phải để ý đến ta, ta cũng muốn nhìn một chút, nhìn xem thần bi bán bộ Phong vương rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!

Biết suy nghĩ của mọi người, trong lòng Nhiếp Vân tràn ngập cảm động. Bất quá hắn lại khoát tay cự tuyệt ý tốt của bọn họ.

Từ lúc tu luyện cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ có thói quen để cho người khác chết thay mình!

Lại nói. Mặc dù đối phương mặc dù có thần binh bán bộ Phong Vương, thực lực bạo tăng, thế nhưng hắn cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp. Đối phương muốn ung dung đánh chết hắn.. Không có cửa a!

Dù sao... Đối phương có bài nắm chắc. Làm sao hắn lại không có cơ chứ?

Cổ tay lộn một cái, Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.

Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình này kể từ khi rơi vào trong tay của hắn, hắn vẫn nghiên cứu. Thế nhưng vô luận thủ đoạn luyện chế hay là phương pháp, đều có khác biệt cực lớn với tam giới. Rõ ràng có uy lực giống như thần binh Chúa Tể, thế nhưng lại cũng không phải là thần binh Chúa Tể.

Trước đó hắn một mực suy đoán, nghĩ có thể là do một chủng tộc văn minh tạo ra nó. Vừa nhìn chuôi Cửu U Trảm Cốt đao này của đối phương hắn lập tức nghĩ ra... Hai thứ này tuyệt đối là đến từ cùng một chỗ!

Là bảo vật cùng xuất phát từ một nơi!

Như vậy có thể thấy được. Những người này có liên quan cực kỳ sâu dậm với những cổ thi bên ngoài Tà Nguyệt Chí Tôn vực.

Sưu sưu!

Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình bay đến trên không trung, miệng bình mở ra, tựa như một hắc động xoay tròn, không ngừng cắn nuốt linh khí chung quanh.

- Tĩnh Tâm bình? Món bảo bối này quả nhiên là ở trong tay ngươi. Đã như vậy, nhất định Chân Huyết vương quan cũng ở trong tay ngươi a! Ngoan ngoãn giao ra đây. Như vậy ta sẽ để cho ngươi ra đi một cách nhẹ nhàng!

Nhìn thấy Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, đầu tiên Vạn Pháp Chúa Tể sửng sốt một chút. Ngay sau đó trong mắt hiện lên vẻ tham lam tràn ngập.

- Cái gì mà Chân Huyết vươn quan chứ?

Nhiếp Vân không biết đối phương đang nói cái gì, trong mắt hắn lóe lên vẻ hoạt. Miệng cười một tiếng:

- Không phải ngươi muốn giết ta sao? Vậy thì tới đi!

Nói xong thân thể hắn khẽ động một cái, bắn thẳng về phía miệng bình như là hắc động.

Mặc dù Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình đồng nguyên với Cửu U Trảm Cốt đao của đối phương, thế nhưng cấp bậc kém hơn rất nhiều. Tương đương với một vị Chúa Tể và một vị bán bộ Phong vương vậy. Nếu như chân chính, cứng rắn va chạm, tuyệt không có khả năng chiến thắng!

Cho nên, Nhiếp Vân căn bản không định cứng rắn va chạm. mà định lợi dụng ưu thế của Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình.

Không phải ngươi muốn giết ta sao? Vậy thì tới đây, tiến vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình đi. Chỉ cần có thể lừa gạt được đối phương tiến vào Nạp Vật thế giới, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng tương đương với trang trí!

Đây mới là là bài tẩy cuối cùng của Nhiếp Vân!

Chiến đấu có nhiều lúc chỗ dựa cũng không chỉ là lực lượng chiến đấu, quan trọng hơn là trí óc.

- Tiêu Diêu Tiên, Phù Ám Triều... Các ngươi cũng đến đây đi, tiến vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình!

Vừa đi về phía trước, Nhiếp Vân phát ra một đạo ý niệm truyền tới, đồng thời chín cái dây lan tràn ra ngoài của Thiên Tâm Đằng trên người lan tràn ra ngoài, ngăn cản chín người của Vạn Pháp Chúa Tể, để cho đám người Tiêu Diêu Tiên có thời gian chạy trốn.

- Tiến vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình sao?

Đám người Tiêu Diêu Tiên sửng sốt một chút, ngay sau đó chợt hiểu ra.

- Thay đổi từ bị động sang chủ động, chủ nhân đang muốn lợi dụng địa lợi, vây khốn bọn chúng. Đi!

Đoạn Diệc và Phù Ám Triều là người kịp phản ứng đầu tiên.

Mặc dù bọn họ không biết ở trong nạp vật trong thế giới là Nhiếp Vân không gì không thể làm. Nhưng mà bọn hắn lại biết Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình là binh khí của hắn, tiến vào binh khí của hắn, chiến đấu ở bên trong tương đương với chiếm cứ địa lợi, giảm bớt không ít áp lực!

- Cái này... Đây không phải là binh khí đánh chết Kiền Huyết lão tổ sao? Nếu như đi vào thì đồng nghĩa với giao sinh mạng vào lòng bàn tay của người khác...

Vô Nhật Chúa Tể có chút do dự.

Uy lực củaHỗn Độn Tĩnh Tâm bình này hắn đã tận mắt nhìn thấy qua, chỉ cần bị thôn phệ, trên căn bản sẽ tương đương với tuyên bố tử vong. Bây giờ Nhiếp Vân để cho bọn họ đi vào, tương đương với đem tính mạng mình giao vào trong tay của đối phương. Sao hắn có thể yên tâm chứ?

Dù sao thời gian hắn và Nhiếp Vân tiếp xúc cũng không dài, bảo hắn toàn tâm toàn ý tương tin đối phương, hắn vẫn có chút không làm được.

- Không đi vào sao? Vậy tránh ra để chúng ta tiến vào!

- Ngươi cứ ở nơi này từ từ do dự đi, chúng ta cáo từ trước...

Đám người Đoạn Diệc, Phù Ám Triều không để ý tới vẻ do dự của hắn, thân thể đồng thời nhoáng một cái đã chui thẳng vào hắc động trước mắt.

Bọn họ đối với Nhiếp Vân tin tưởng vô điều kiện, về phần vị Vô Nhật Chúa Tể này có tin tưởnghay không, lại không quan tâm, cũng không quản được.

- Tú Linh đại đế, làm sao bây giờ...

Thấy đám người Đoạn Diệc không chút do dự nào mà nhanh chóng chui vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, Vô Nhật Chúa Tể cuống quít.

Bọn họ vừa đi, hắn sẽ trở thành cái bia ngắm, rất có thể sẽ bị đối phương vây công.

Đối mặt với một người thì cũng thôi đi. Thế nhưng đối mặt với nhiều người như vậy... Không cần suy nghĩ, nhất định hắn sẽ không chống đỡ được bao lâu mà sẽ lập tức bị đánh chết!

Nghĩ đến điểm này, hắn không tự chủ được mà nhìn về phía Tú Linh đại đế.

Vị đệ nhất mỹ nữ tam giới này còn có thời gian tiếp xúc với Nhiếp Vân ngắn hơn hắn. Thậm chí còn chỉ mới nói đôi lời, nếu nói tới giao tình, nhất định còn cạn hơn so với hắn, để xem nàng lựa chọn như thế nào.

- Ngươi muốn chạy trốn thì chạy nhanh đi, ta quyết định tiến vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình!

Tú Linh đại đế không để ý tới hắn, lại quay người lại, theo sát ở sau lưng đám người Đoạn Diệc mà tiến vào vòng xoáy đen nhánh trước mắt.

- Ngươi...

Thấy nàng không chút do dự, sắc mặt Vô Nhật Chúa Tể co chút khó coi, cắn răng một cái rồi cũng đi theo.

Không có biện pháp a, bây giờ chạy trốn nhất định cũng không trốn thoát. Lúc này hắn chỉ có thể tin tưởng Nhiếp Vân, nhìn xem đối phương có phải sẽ có thể lần nữa sáng tạo kỳ tích hay không mà thôi.

- Ha ha! Muốn tới bắt chúng ta thì nhanh đi. Nếu không tới, ta đi vào trong ngủ một giấc trước a!