Vô Tận Đan Điền

Chương 2480: Chân Huyết chi tinh



- Đúng vậy, món pháp bảo này gọi là Chân Huyết Vương quan! Bất quá, còn kém một phần trọng yếu nhất chính là Chân Huyết chi tinh! Chỉ cần đem nó gom góp đủ, như vậy hoàn toàn có thể khiến cho món pháp bảo này khôi phục tới thực lực vốn có, đạt tới cấp bậc thần binh Phong vương!

Tĩnh Tâm cười nói.

- Quả thế!

Mặc dù đã sớm đoán ra, thế nhưng nghe được đối phương xác nhận, Nhiếp Vân vẫn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Thần binh Phong vương, bảo vật chỉ có cường giả Phong vương mới có thể có. Thế nhưng tình huống không biết chuyện hắn lại tìm được ba trong bốn thứ, không thể không nói, loại vận khí này quả thật là nghịch thiên.

- Chân Huyết chi tinh là cái gì?

- Chân Huyết chi tinh là một loại khoáng thạch đặc thù, là bộ phận quan trọng nhất của Chân Huyết Vương quan, có vật này, vương quan này có thể trực tiếp đạt tới cấp bậc thần binh Phong vương!

Tĩnh Tâm nói.

- Vật này cụ thể có hình thái thế nào? Có thể xuất hiện ở những nơi nào?

Điều Nhiếp Vân quan tâm nhất chính là chuyện này.

- Là như vậy...

Tinh thần Tĩnh Tâm khẽ động một cái. Một đạo ý niệm truyền tới, Nhiếp Vân nhất thời đã biết được hình dáng cụ thể. Có chút tương tự với kim cương, tám cạnh tám góc, trong suốt, là bảo thạch hoa mỹ nhất bên trên vương quan.

- Về phần nó xuất hiện ở nơi nào. Ta cũng không biết! Bất quá... Chỉ cần khoảng cách gần, nhất định ta có thể cảm ứng được nó!

Tĩnh Tâm nói tiếp.

- Cảm ứng được? Khoảng cách uớc chừng bao nhiêu?

Hai mắt Nhiếp Vân sáng rực lên.

Một món bảo vật hắn đã bốn tìm được ba, chỉ còn lại một món bảo vật, nếu như muốn tìm lại được tương đối đơn giản một ít.

- Chỉ cần ở trong phương viên vạn dặm, nhất định ta có thể tìm được!

Tĩnh Tâm dùng giọng khẳng định nói.

- Được rồi. Chờ chuyện Hư Không giới kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi tìm!

Nhiếp Vân gật đầu.

Khoảng cách trong một vạn dặm nhìn thì không nhỏ, nhưng mà đối với loại thế giới bát ngát của Tam giới mà nói, phạm vi vẫn quá nhỏ. Nếu như chân chính tìm kiếm mà nói, không có mấy trăm năm, hơn ngàn năm nhất định sẽ không làm được.

Cho nên. Việc cần kíp nhất bây giờ, cũng không phải là tìm cái Chân Huyết chi tinh còn lại kia, mà là tìm được Hư Không giới, tìm được Hư Không Tử, hoàn thành lời dặn dò của đệ đệ.

- Được!

Tĩnh Tâm gật đầu.

- Ngươi ở nơi này thích ứng với Chân Huyết Vương quan đi, ta đi trước!

Đã hiểu rõ chuyện muốn biết cho nên Nhiếp Vân cũng không có tiếp tục đợi ở đây, tinh thần khẽ động một cái đã rời khỏi Tĩnh Tâm bình. Trở lại bên cạnh mọi người.

- Đừng phản kháng, ta mang các ngươi đi ra ngoài!

Nhìn về phía đám người Vô Nhật Chúa Tể, Vạn Pháp Chúa Tể, Nhiếp Vân hừ nhẹ một tiếng, tinh thần khẽ động một cái, tất cả Chúa Tể đồng thời xuất hiện ở trong Vạn Pháp cung.

Lúc này Vạn Pháp cung đã trở nên giống như phế tích không sai biệt lắm, kiến trúc hoàn mỹ, sang trọng lúc trước trong chiến đấu đã bị hư hại không chịu nổi, muốn chữa trị là chuyện cơ hồ không thể nào.

Vạn Pháp Chúa Tể nhìn một cái, mặc dù cảm thấy trong lòng thương yêu không dứt, thế nhưng cũng không thể nói gì.

Dưới tình huống này, có thể giữ được tính mạng, so với tất cả còn quan trọng hơn.

- Chỗ này đã tan tành thành như vậy, xem ra bọn họ cũng không chạy trốn được.

Hắn thở dài một tiếng, sắc mặt ảm đạm.

Toàn bộ Vạn Pháp cung đã vỡ nát, theo Vạn Pháp Chúa Tể thấy, tất cả đệ tử thân nhân nhất định đã chết sạch toàn bộ.

Mặc dù hắn không có kết hôn, không có tôn tử, thế nhưng lại thu rất nhiều đệ tử. Những đệ tử này tử vong, đối với hắn mà nói cũng có đả kích rất lớn.

- Xem ra ngươi còn là người một chí tình chí nghĩa!

Nhìn dáng vẻ của hắn, Nhiếp Vân nói.

- Vạn Pháp Chúa Tể... Quả thực là một quân tử, nếu như không phải trong lòng ta đã sớm có người, chưa chắc hắn đã không có cơ hội!

Tú Linh đại đế nói.

- Đúng vậy!

Nhiếp Vân gật đầu.

Bất cứ chuyện gì đều là tương đối, mặc dù Tú Linh đại đế không thích Vạn Pháp Chúa Tể trước mắt. Thế nhưng nếu như không phải hắn làm người chính trực, chí tình chí nghĩa. Sợ rằng dùng tính tình trong trẻo lạnh lùng của Tú Linh đại đế, cũng không thể nào làm cho nàng vì hắn mà dám mạo hiểm.

- Ha ha, Vạn Pháp Chúa Tể, những đệ tử kia của ngươi cũng không có chết a!

Thấy vị Chúa Tể trước mắt này chí tình chí nghĩa như vậy, Nhiếp Vân cũng không có giấu giếm mà cười nói.

- Không có chết? Ngươi không cần gạt ta a, tất cả cấm chế trong Vạn Pháp cung đều tan tành, cho dù là Chúa Tể cũng khó mà còn sống, làm sao có thể còn có người sống cơ chứ?

Vạn Pháp Chúa Tể lắc đầu nói.

- Tự ngươi xem một chút đi!

Nhiếp Vân cũng không có giải thích, bàn tay khẽ run lên, Đan Thần cổ thuyền bay ra, những người trước đó bị hắn thu đi đồng loạt bay xuống.

- Sư phụ!

- Sư phụ, người không có sao thật là tốt quá, người xấu kia không có hành hạ sư phụ chứ?

- Thật là tốt quá.

Còn chưa tới trước mặt thì một đám đệ tử đã nhìn thấy Vạn Pháp Chúa Tể, cả đám hưng phấn thở phào.

- Tiêu Thần, Đỗ Khương, Phúc Mạt... Các ngươi, các ngươi... Cũng còn sống...

Thấy những người này đột nhiên xuất hiện, Vạn Pháp Chúa Tể sửng sờ tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy.

Mặc dù hắn đã đạt tới cấp bậc Chúa Tể, tâm cảnh viên mãn. Thế nhưng đột nhiên nhìn thấy nhiều đệ tử yêu mến còn sống như vậy, trong lòng vẫn không nhịn được vui sướng từ tận đáy lòng.

Vốn hắn gặp rủi ro, hắn cho hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Toàn bộ Vạn Pháp cũng sẽ bị tiêu diệt, thế nhưng không nghĩ tới chuyện gì cũng không có.

- Nhiếp Vân Chúa Tể, đại ân này không lời nào cảm tạ hết được. Bắt đầu từ hôm nay, Vạn Pháp ta nguyện ý thề chết đi theo, không oán không hối.

Sắp xếp tất cả đệ tử xong, Vạn Pháp Chúa Tể đi mấy bước tới trước mặt Nhiếp Vân rồi ôm quyền nói, trong ánh mắt mang theo vẻ thành khẩn nồng đậm.

Nếu như không phải có vị trước mắt này, hắn rất có thể đã sớm chết rồi. Những đệ tử này của hắn cũng không sống nổi! Đối phương có thực lực như thế, nhất định ân tình sẽ không có cách nào báo đáp. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là giống như đám người Phù Ám Triều vậy, hầu hạ, có thể cống hiến chút lực mọn vì hắn.

- Vạn Pháp Chúa Tể khách khí rồi!

Vốn hắn đang nghĩ xem nên mở miệng hỏi thăm Vạn Pháp Chúa Tể chuyện Hư Không giới thế nào. Không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp quy thuận, làm cho Nhiếp Vân có chút ngoài ý muốn.